Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên là do Tiêu Trần làm ra.
Chỉ có Tiêu Trần mới có thực lực như vậy, trực tiếp khiêng lên một ngọn núi.
Nhìn Tiêu Trần trên cao nhìn xuống, trong lòng lão già tràn đầy nghi hoặc.
Bởi vì hắn ta không thể cảm nhận được khí tức tu hành ở thanh niên trước mặt.
Nhưng mà lão gia tử cũng không dám bất cẩn, ai tìm được nơi này đều là lai giả bất thiện.
"Tiểu hữu. '
Lão già vừa định nói, kết quả lại gặp phải người không rõ phải trái nhất trong cuộc đời.
"Tiểu hữu? Lão già kia, con mẹ nó ông chiếm tiện nghi của ta."
Tiêu Trần cười toe toét, toàn bộ giống như diều hâu lao xuống dưới.
Tốc độ nhanh chóng, nghe rợn cả người, uy áp cực lớn, tràn ngập ra đi.
Mặt lão già lập tức biến thành màu gan lợn, rõ ràng không có khí tức của một người tu luyện, vậy tại sao lại có sự uy áp đáng sợ như vậy?
Bóng dáng của lão già hóa thành trong gió rồi biến mất ngay lập tức.
Tiêu Trần thế mà lậi bị vồ ếch chụp hụt.
Tiêu Trần không ngạc nhiên, người khác không phải là kẻ ngốc.
Lão này có như thế nào đi nữa, cũng là một cao thủ Thần Nhất Cảnh, đương nhiên chỉ có vậy mà thôi.
"Nếu đã muốn trốn vậy thì trốn cho thật kỹ."
Tiêu Trần đột nhiên bạo phát, một người phía xa chưa kịp phản ứng đã bị Tiêu Trần trực tiếp đẩy vào tường.
Cả người trực tiếp bị bánh quy thịt người đè lên, một lượng lớn máu bắn ra mãnh liệt.
"Tiên Huyết phó phân."
Tiêu Trần búng tay, máu trào ra như còn sống.
Máu tươi vặn vẹo tụ tập cùng một chỗ, dần dần biến ảo thành một võ sĩ máu tươi cầm đao.
"Giết hết, không chừa một cái nào." Tiêu Trần đảo mắt, nhẹ nhàng phất phất tay.
Với sự xuất hiện của Tiên Huyết Bộc Nhân, huyết khí ngập trời tràn ngập.
Màn sương đỏ như máu bao phủ toàn trường với tốc độ cực nhanh.
Tầm mắt bị che khuất, mùi máu tanh xộc thẳng vào người có mặt, bụng sôi ùng ục.
Cảnh tượng trước mắt thật sự rất quái dị, đây là phương pháp của môn phái nào mà lại có thể từ trong máu triệu hồi ra một con quái vật như vậy.
Tiên Huyết Bộc Nhân vung vẩy trường đao màu máu, chậm rãi bắt đầu chuyển động.
"Nhìn không thấy, nhìn không thấy, tôi cái gì cũng nhìn không thấy."
Lưu Tô Minh Nguyệt vì không thể nhìn cảnh tượng như vậy nên đã che mắt lại, không ngừng lầm bầm.
Tiêu Trần bật cười iểu gia hỏa này tâm địa thiện lương, cũng chưa từng tiếp xúc với thế gian hiểm ác, cho nên rất mâu thuẫn với loại cảnh tượng này.
Tiêu Trần nắm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt khỏi đầu, đặt tiểu gia hỏa vào vòng tay của mình.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhảy vài lần trong vòng tay của Tiêu Trần, làm một cái tổ ấm áp, bịt tai lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong màn sương máu, Tiêu Trần tìm thấy một chiếc ghế dựa vào đó một cách thoải mái.
Màn sương máu che khuất tầm nhìn của mọi người, điều đáng sợ là màn sương máu này thực sự có tác dụng phong tỏa thần thức.
Thần thức không thể phát huy tác dụng, dưới màn sương máu che khuất tầm nhìn, tu sĩ bên trong thực sự không khác gì một người mù.
Tiên Huyết Bộc Nhân giống như một bóng ma, lặng lẽ bước đi trong màn sương máu.
"A!"
Đột nhiên, một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên trong màn sương máu.
Sau đó là tiếng huyết dịch xì ra.
Tiếng máu chảy ra dần dần nhỏ đi, sương máu lúc này cũng dày hơn một chút.
Tiêu Trần búng tay nhẹ nhàng, một Tiên Huyết Bộc Nhân khác đứng lên từ trong sương máu.
Một cỗ năng lượng kiếm khí chấn động đột nhiên bộc phát ra, bao phủ toàn bộ không gian.
Dưới sự cắt đứt của kiếm khí, trong không khí vang lên một âm thanh ngâm nga.
"Ầm!"
Một Tiên Huyết Bộc Nhân thế mà lại bị năng lượng kiếm này xé nát, biến thành một vũng máu.
Tiêu Trần trợn mắt, ngoắc ngoắc ngón tay, Tiên Huyết Bộc Nhân đã hóa thành máu lại đứng lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, trong màn sương máu lại truyền đến một tiếng hét thảm.
Gần như cùng một kịch tình như trước lại lần nữa trình diễn.
Nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng mọi người như thủy triều.
Không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, bọn họ giống như cừu non bị giết thịt, chỉ có thể rùng mình trong màn sương máu.
Những tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên trong màn sương máu, kích thích thần kinh mong manh của mọi người.
Mỗi khi một tiếng hét vang lên, Tiêu Trần lại nhẹ nhàng búng tay.
Sẽ có thêm một Tiên Huyết Bộc Nhân trong sương mù máu.
"A......"
Một người nào đó cuối cùng đã không thể chịu được áp lực đáng sợ, huy động pháp khí trong tay như điên.
Nhưng vào lúc này, độ dày của sương máu dường như có chất, ánh sáng rực rỡ của pháp khí hoàn toàn không thể xuyên qua sương mù dày đặc.
Sinh mệnh không ngừng được thu hoạch, số lượng Tiên Huyết Bộc Nhân cũng không ngừng tăng lên.
Tiêu Trần nhìn xung quanh, thần thông của lão già rất kỳ quái.
Để có thể hòa vào gió, nếu hắn ta cố tình ẩn nấp thì hầu như không thể bị phát hiện.
Tiêu Trần cũng không quan tâm, cười nói: "Lão già kia, ngươi muốn trốn đến bao giờ? Một lát nữa, thuộc hạ của ngươi sẽ chết hết rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận