Mọi người xung quanh trong nháy mắt chạy hết sạch, dù sao tên mập này cũng không phải người dễ trâu, nếu như bị gã ghi hận, về sau sẽ không bình yên.
Ngũ mập mạp đắc ý giật nhẹ khóe miệng, nhìn về phía Tiêu Trần: "Vị tiểu ca này, bản công tử có lòng tốt trả tiền thay cậu, vì sao phải sỉ nhục bản công tử như vậy?"
"Có cái rắm á, đừng nói với tôi kiểu đó, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo." Tiêu Trần trợn trắng mắt.
"Cậu nhìn cậu xem, nhịn bộ dạng thận hư đó, không phải cậu coi trọng con nhóc kia sao? Nói tinh trùng lên óc dễ nghe quá vậy."
Tiêu Trần nói rồi kéo Tiếu Sương bên cạnh.
Bị Tiêu Trần kéo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Sương thẹn thùng đỏ bừng, trong lòng thích thú.
Ngũ mập mạp bị nói toạc tâm tư, sắc mặt ngày càng âm trầm.
Gã không ngờ rằng, thiếu niên này lại có thể "ngay thẳng" như thế, giống như một kẻ lỗ mãng, nói cái gì cũng dám nói.
"Có phải cậu muốn đánh chết tôi hay không? Rất nhiều người đều có suy nghĩ này." Tiêu Trần nhìn Ngũ mập mạp đầy khinh bỉ.
"Bộp~" Tiếp đó Tiêu Trần vỗ một cái lên mông của Tiếu Sương, tiếng vang lanh lảnh truyền đi rất xa.
"A!" Tiếu Sương hoảng sợ, sau đó cúi gằm đầu xuống, càng thêm xấu hổ.
Nhìn vẻ đẹp vô song của Tiếu Sương, còn có vẻ thanh thuần chỉ cô gái mới có, trong lòng Ngũ mập mạp như là có vô số con sâu lông đang bò, trong lòng ngày càng ngứa ngáy khó nhịn.
"Heo mập, chỉ có thể nhìn, có phải đặc biệt khó chịu không?" Tiêu Trần âm dương quái khí cười.
Lại là heo mập, Ngũ mập mạp thật sự có chút không nhịn được, gã chưa từng thấy qua người nào thích ăn đòn như vậy.
"Ngũ công tử, nên đi đến hội trường." Mắt thấy Ngũ mập mạp sắp bạo phát, tiểu đạo sĩ mi thanh mục tú kia lạnh lùng nhắc nhở.
Ngũ mập mạp hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn Tiêu Trần, không nói một lời dẫn người rời khỏi nơi này.
Chẳng qua ánh nhìn Tiêu Trần kia, e rằng đang nói cho hắn biết việc này vẫn chưa xong.
Ngũ mập mạp vừa đi, nơi đây thanh tịnh lại.
"Công tử, lần này tôi miễn phí cho cậu!"
Tiểu đạo sĩ xem như là nhìn ra, thiếu niên trước mắt này cũng không phải tên tốt lành gì, nào có ai tiện như vậy, để tránh đêm dài nhiều mộng, phí truyền tống một viên linh thạch thuộc tính không thu cũng được.
Nghe lời này, Tiêu Trần bất mãn nhìn tiểu đạo sĩ: "Gì? Lỗ mũi trâu nhà cậu có nguyên tắc được không vậy, sao không làm việc theo quy định vậy? Tiền này cậu nói không thu là không thu à?"
"Phụt..." Tiểu đạo sĩ suýt chút nữa phun ra ngoài, đầu người này có phải có vấn đề không?
"Vậy ngài trả tiền này?" Tiểu đạo sĩ thận trọng hỏi.
"Không có tiền." Tiêu Trần nhìn bầu trời xanh thẳm với vẻ mặt vô tội.
"Cậu..." Tiểu đạo sĩ suýt chút nữa khóc lên.
Nếu không phải là tổ sư gia cố ý dặn dò, người này không được chậm trễ, cậu ta thật sự muốn đánh cho Tiêu Trần một trận.
Tiểu đạo sĩ khóc nức nở hỏi: "Vậy rốt cuộc cậu có muốn đi Thiên Phương thành không?"
"Đi chư, ai không đi." Tiêu Trần lấy ra một nắm hạt dưa màu vàng, chậm rãi dập đầu lên.
Lấy tiền, Tiêu Trần không có, không lấy tiền, nói cậu không theo quy củ làm việc, thằng nhãi này sao lại khó chơi như thế.
Sau một nén nhang, Tiêu Trần mỹ mãn mang theo một cái túi nhỏ, bước lên truyền tống trận.
"Cám ơn cậu!" Tiêu Trần tiện tiện giơ cái túi với tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ lau nước mắt, đời này cậu ta chưa từng gặp chuyện không hợp thói thường như thế.
Tiểu đạo sĩ lau nước mắt, bĩu môi, hung tợn nhìn Tiêu Trần dần dần biến mất ở trong truyền tống trận.
"Lưu manh, vô lại, tâm thần..." Tiểu đạo sĩ lăn qua lộn lại không ngừng mắng Tiêu Trần.
Lúc này vài lão đạo sĩ mặc áo bào, tiên phong đạo cốt bồng bềnh lướt tới, rơi vào phía sau tiểu đạo sĩ.
Khiến người ta kinh ngạc là mấy lão già này thoạt nhìn cũng có thể làm ông nội của tiểu đạo sĩ, nhưng đều rất cung kính đứng phía sau cậu ta.
Nhìn tiểu đạo sĩ khóc sướt mướt, gương mặt mấy lão đầu không nỡ.
Tiểu đạo sĩ khóc xong rồi, một lão đầu nhìn lớn tuổi nhất trong đó mới thận trọng tiến lên hỏi: "Tiểu sư thúc tổ, ngài sao vậy?"
Tiểu đạo sĩ bĩu môi, vẻ mặt oan ức: "Cái đồ lưu manh kia, không chỉ không giao tiền, còn lấp kín truyền tống trận, cuối cùng lừa hết linh thạch tôi thu thập được trong hai ngày qua, hắn còn kéo mặt của tôi nữa."
Vài vị lão nhân nghe được dở khóc dở cười, thì ra chỉ là việc nhỏ này.
Tuy tiểu đạo sĩ có bối phận cao dọa người, thế nhưng tuổi tác thật sự quá nhỏ, bị oan ức khổ sở trong lòng cũng bình thường.
Một lão đầu lắc đầu cười, đưa tới một cái túi nhỏ: "Tiểu sư thúc đừng thương tâm nữa, người này sẽ kết duyên với chúng ta, tuyệt đối không thể trở mặt với hắn."
Tiểu đạo sĩ mở túi ra, thấy linh thạch sáng lấp lánh bên trong, lau nước miếng, gật đầu thật mạnh: "Ừ, đã biết, sư điệt gia gia."
Vai vế này đủ lộn xộn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận