Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 823: Bàn Cổ Tà Tướng (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
"Phụt..." Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, chuyện lớn như vậy mà chỉ đoán? Tâm lớn cỡ nào chứ.
Cửu Huyền dường như cũng nhận ra được lời mình nói có vấn đề, cúi đầu nói: "Người thủ trận bọn tôi đã bị cắt đứt mấy đời, nên thất truyền rất nhiều thứ, nếu như Tà Tướng phá phong ấn ra ngoài, làm sao để giải quyết, không hề ghi lại."
Tiêu Trần vừa nghe, vừa nheo mắt nhìn về phía đỉnh núi xa xa.
Lúc này, trận chiến của những tu sĩ đoạt bảo đã đến hồi gay cấn, các loại pháp bảo sáng lạn không ngừng va chạm vào nhau.
Một số lượng lớn tu sĩ không ngừng từ trên trời rơi xuống biển rộng, người chết không ngừng.
Tiêu Trần nhìn trận đại chiến, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, bởi vì những người này đã quá dốc sức liều mạng.
Việc tu sĩ đoạt bảo là chuyện bình thường, nhưng chém giết không tiếc mệnh như vậy thì rất chi là kỳ lạ.
Tu sĩ đều là những người tìm kiếm sự trường sinh, đều là những người tiếc mạng nhất, làm sao có thể không để ý mạng sống của chính mình chỉ vì một bảo vật?
Hai màu xanh đỏ trong mắt Tiêu Trần nhẹ nhàng xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy.
Lúc Tiêu Trần lại nhìn về phía đỉnh núi, sắc mặt dần dần thay đổi.
Bởi vì Tiêu Trần phát hiện rằng một gợn sóng quỷ dị từ trong núi lớn bay ra.
Những gợn sóng vô hình xuyên qua thân thể những tu sĩ đó, vẻ mặt của mọi người đều trở nên hung ác và điên cuồng.
Ngọn núi lớn này, hoặc là Bàn Cổ Tà Tướng ở trong ngọn núi lớn này, đang khiến cho những tu sĩ này chém giết lẫn nhau.
Cái ác trong lòng tu sĩ bị phóng đại vô hạn, tất cả mọi người rơi vào điên cuồng chém giết.
Những tu sĩ này không ngừng chém giết lẫn nhau, một lượng lớn sương mù đen bay ra khỏi cơ thể các tu sĩ, tràn vào trong các khe nứt của núi lớn.
Cửu Huyền cũng nhận ra điều gì đó không ổn, cau mày, đặt cây đàn cổ trên tay ngang trước mặt.
Tiếng đàn du dương chợt vang lên giữa thiên địa.
Từng gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường dập dờn phóng ra từ đàn cổ, vọt tới những tu sĩ đang chém giết lẫn nhau kia.
Tiêu Trần có thể cảm nhận trong tiếng đàn có tác dụng trấn hồn mạnh mẽ, một phần ác ý trong thiên địa rõ ràng đã bị tiếng đàn trấn áp.
"Grào..."
Tiếng đàn như kích thích thứ gì đó trong núi, tiếng gầm trầm thấp và ác ý dồn dập phát ra từ những khe nứt đó.
"Phựt!"
Dưới tiếng gầm, một sợi dây đàn trong tay Cửu Huyền đột nhiên đứt đoạn.
Tiếng đàn bỗng im bặt, sắc mặt Cửu Huyền tái nhợt, khóe miệng tràn ra một tia máu.
"Tu vi của tôi quá thấp, Trấn Ma khúc cũng vô dụng với Tà Tướng." Cửu Huyền ảo não cúi đầu.
Tiêu Trần giao tất cả mấy đứa nhỏ trên người, trừ Hắc Phong, cho Cửu Huyền.
Vì Lưu Tô Minh Nguyệt có thể bị ảnh hưởng bởi Tà Tướng này, Tiêu Trần không có lý do gì để ngồi yên.
Về phần tại sao hắn lại mang theo một mình Hắc Phong, là bởi vì trình độ trận pháp của tên này rất khủng bố, có khi có thể giúp đỡ được cái gì.
Tiêu Trần rút đoản đao sau thắt lưng nói: "Cô giúp tôi chăm sóc bọn chúng, tôi đi xem thử."
"Trần... Trần Ca Nhi, tôi hơi chóng mặt. Ui chao, có phải tôi mắc bệnh nan y nào đó rồi không, tôi sắp chết rồi sao? Trước khi chết, tôi có một nguyện vọng, là được ở chỗ này nhìn thấy mặt trời ngày mai."
Nhìn Tiêu Trần muốn dẫn mình lên núi lớn, mặt heo của Hắc Phong nhăn nhó như khỉ.
"Con heo chết tiệt, bớt lải nhãi đi." Tiêu Trần bỏ Hắc Phong vào trong ngực.
Hắc Phong bới cổ áo Tiêu Trần, lộ ra nửa thân thể, vẫy móng heo về phía Võ Vô Địch nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
"Võ Vô Địch, nếu tôi không về được, nhớ khi nào trở lại Hạo Nhiên đại thế giới, giúp tôi nói với Thúy Hoa, nói rằng lão trư tôi chết trên đường trừ ma, chết vì thiên địa chính đạo, để nàng không đau lòng..."
"Được, ông cứ yên tâm đi đi." Võ Vô Địch phối hợp gật đầu.
Nhìn mặt liệt của Võ Vô Địch và câu trả lời vô cảm.
Hắc Phong nổi trận lôi đình: "Tôi biết ông thèm muốn sắc đẹp của Thúy Hoa, nếu ông đây mà ngỏm, thì ông sẽ thừa cơ mà vào, đúng không?"
"Nói nhảm gì lắm thế." Tiêu Trần búng mấy cái vào đầu Hắc Phong, khiến nó đau đến nỗi nước mắt tuôn rơi như vũ bão.
"Bùm!"
Trong không khí bỗng có tiếng nổ vang lên, thân hình Tiêu Trần hóa thành một đường hắc tuyến vọt vào trong núi.
"Vô Địch ca, Thúy Hoa là ai?" Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên vai Cửu Huyền tò mò hỏi.
"Con heo nái già sống trên đỉnh núi bên cạnh."
"Há?"
...
Bóng dáng Tiêu Trần nhanh chóng tới gần ngọn núi lớn, ác ý khổng lồ đến cực điểm khiến Tiêu Trần kinh hãi không thôi.
Những gợn sóng vô hình tuôn ra từ ngọn núi lớn cũng khiến tâm trạng của Tiêu Trần trở nên rất cáu kỉnh.
Giờ phút này, Tiêu Trần chỉ cảm thấy không có gì vừa mắt, chỉ muốn đi lên đấm mấy đấm.
Đúng lúc này, Tiêu Trần chỉ cảm thấy cằm hơi lạnh, cúi đầu nhìn qua.

Bình Luận

0 Thảo luận