Ông ta ôm đứa bé gái thật chặt, che chở cô bé trong ngực trong khi miệng không ngừng hộc ra máu tươi.
"Sư thúc, sư thúc."
Thấy người trung niên bay ngược về còn phun máu tươi tung toé thì sắc mặt bốn người trẻ tuổi còn lại nháy mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Một thiếu niên vóc dáng khôi ngô đạp xuống một cước khiến tảng đá dưới chân nứt ra giống như mạng nhện, bàn chân hãm vào trong lòng đất.
Thiếu niên đưa tay chuẩn bị tiếp người trung niên đang bay tới nhưng người thì không tiếp được mà chỉ thấy giống như bị một con xe tải lớn chạy với tốc độ bàn thờ tông thẳng vào người.
Thiếu niên hứng chịu lực xung kích cực lớn, nhanh chóng lùi lại phía sau. Bàn chân kéo lê trên mặt đất thành hai cái rãnh sâu hoắm.
"Ưm."
Thiếu niên phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh tại chỗ.
Trong chớp mắt, tiểu tổ năm người đã có hai người không còn sức chiến đấu.
Ba người còn lại vây quanh hai người đang hôn mê, một cô gái trẻ ôm đứa bé gái từ trong lòng người trung niên ra, bảo hộ trước người mình.
"Ha ha ha." Một tràng cười quái dị vang lên.
Từng luồng sương đen bỗng nhiên xuất hiện trên đất trống.
Những nơi sương đen đi qua hoa cỏ cây cối đều trở nên khô héo, rõ ràng là trong sương đen này có kịch độc.
Một bóng người cao to xuất hiện trong sương đen, thân hình cao không dưới 3m mang đến cảm giác vặn vẹo cực điểm.
Hình như tay chân của nó vẫn luôn cong chỗ này vẹo chỗ kia, không thể duỗi thẳng được.
Nhìn thấy con hàng này, sắc mặt ba người lập tức tái nhợt.
"Giao, Giao Sinh, một trong 81 huynh đệ của Xi Vưu." Thiếu nữ ôm đứa bé gái thật chặt, cơ thể không kìm được cơn run rẩy.
"Ồ? Con ranh này cũng có tí kiến thức đấy, còn biết bản tôn cơ à."
Giọng nói quái gở truyền đến, vặn vẹo y như của chủ nhân của nó khiến người ta vô cùng khó chịu.
"Gràoo!"
Tiếng gầm rú cực lớn vang lên, quái vật bị mọi người gọi là Ma Thần Binh đã lấy lại sức sau cơn tê dại, hùng hùng hổ hổ nhào tới bên này.
Cùng lúc đó, thân hình vặn vẹo kia cũng bước ra khỏi sương đen.
Dáng vẻ con hàng này đúng là làm người khác cay hết cả mắt.
Thân thể nó được hợp thành từ một đống mãng xà xanh xanh đỏ đỏ.
Phía dưới là hai con mãng xà làm chân, phía trên là hai con mãng xà làm tay, còn cái đầu thì lại là hình người.
Thân thể cùng tứ chi tạo thành từ mãng xà không ngừng uốn tới uốn lui khiến người ta thấy tê dại hết cả da đầu.
"Sư muội, chạy mau, chúng ta sẽ cản bọn chúng lại."
Hai thiếu niên truyền âm nói với thiếu nữ.
Thiếu nữ lắc đầu, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn quái vật đầu người thân rắn trước mắt.
"Chạy không thoát đâu." Thiếu nữ ôm chặt lấy đứa bé gái trong ngực mình.
Hai mắt đứa bé đầy nước, biết mình không thể chờ ba mẹ đến được rồi.
"Ma Thần Tộc bọn tao đã từng ước định với Nhân tộc chúng mày là tỉnh G sẽ do bọn tao quản lý.
Bọn tao cũng cho chúng mày đủ thời gian để rời khỏi tỉnh G. Thế mà bây giờ chúng mày lại xộc vào, cho nên có giết chúng mày thì đám trưởng bối của chúng mày cũng không lắm lời được!"
Giao Sinh dùng giọng điệu quái dở nói xong thì giơ cánh tay tạo thành từ mãng xà lên.
Bàn tay biến thành đầu rắn há to miệng, điên cuồng phun lưỡi về phía mấy người kia.
"Một đám súc sinh, dùng bạo lực chiếm đoạt thổ địa của bọn tao còn tàn sát dân chúng vô tội. Sớm muộn gì chúng mày cũng sẽ chịu báo ứng."
Một thiếu niên cắn răng hung hãn nói, dù sao cũng không chạy thoát, cứ mắng cho đã miệng trước rồi tính sau.
"Ha ha, mảnh đất này là của Nhân tộc bọn mày à? Ai nào định quy củ này hả? Với lại tao không tin cái gọi là báo ứng."
Giao Sinh liên tục cất giọng cười quái dị, cánh tay mãng xà đột nhiên vươn dài bắn cực nhanh về phía thiếu niên tỉnh G đã nói năng lỗ mãng.
"Thần binh như thủy, Thuỷ thần... Oẹ."
Ngay cả chú ngữ thiếu niên cũng chưa niệm xong thì trên ngực đã xuất hiện một cái lỗ lớn. Đầu rắn ngậm theo trái tim đỏ tươi rụt về.
Giao Sinh thỏa mãn gật đầu: "Trái tim người tu hành có lực hơn nhiều so với đám người thường."
Đầu rắn kia lại giống như chó, bắt đầu rộp roạp nhai trái tim còn đang đập kia.
Máu tươi đỏ thắm chảy xuống theo miệng rắn khiến người ta lạnh cả người.
Đối mặt với đồng đội bị nổ chết, hai người còn lại đều tuyệt vọng nhìn nhau.
Thiếu nữ nhìn đứa bé gái, nước mắt rơi xuống trên mặt của đứa trẻ.
Đứa bé đáng thương, chỉ có thể ở đây chờ ba mẹ về. Nhưng có lẽ cô bé không biết mình vĩnh viễn không chờ được.
Bởi vì một năm trước, toàn bộ Đại Hà trấn đã bị đồ sát.
Giao Sinh vẫn còn chưa đã thèm liếm liếm môi, ánh mắt tham lam nhìn chòng chọc vào những người còn lại. Đôi mắt tam giác thậm chí còn không ngừng quét tới quét lui trên người thiếu nữ.
Thiếu nữ chỉ thấy lông tơ toàn thân dựng ngược lên. Xà bản tính cực dâm, sợ rằng ngày hôm nay không chỉ bị coi như thức ăn mà sự trong sạch của mình cũng không giữ được nữa rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận