Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1156: Thị trường

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Tiêu Trần vừa nghe liền tức lên: "Bà nội nhà mi ép mua buộc bán, lại còn đánh cướp người ta, người ta đến tận học viện cáo trạng rồi kìa."
"Đại đại ca, anh hiểu lầm đại ca rồi." Tiểu Đổng đứng ra bênh vực lẽ phải.
"Hôm nay chúng tôi chỉ tới để thu nợ, thuận tiện bàn giá của cửa hàng thôi."
"Thu nợ?" Vẻ mặt Tiêu Trần nghi hoặc.
Tiểu Đổng gật đầu: "Lợi tức chúng tôi không tính nữa, tiền vốn là một triệu hai, gõ anh ta vài lần trả năm trăm ngàn. Thằng nhãi đó chính là lưu manh, ngài nói lý lẽ, anh ta luận đôi, anh không chửi nó anh ta không gọi anh là cha, anh không vạch miệng anh ta thì một giọt máu cũng không ra."
Nói xong Tiểu Đổng còn lấy ra giấy nợ: "Đây, đại đại ca, anh xem, thằng nhãi đó cũng đồng ý với giấy nợ này, nhưng không tìm được người."
Tiêu Trần nhìn giấy nợ, gật đầu nói: "Nhưng mà tới làm khó dễ một bà lão, không được tốt lắm nhỉ?"
Tiểu Đổng bất đắc dĩ nói: "Tôi đoán anh có thể sẽ nói như vậy, anh ấy, nói dễ nghe chính là anh tốt bụng nhẹ dạ, nói khó nghe, anh ngây thơ quá!"
"Theo tôi nói, hôm nay mấy anh em đã đủ rõ ràng rồi, một chút cũng không quá phận. Anh thích nói lý lẽ, vậy anh nói cho tôi nghe xem, mấy căn nhà của thằng nhãi ấy toàn là một lượt, anh ta mắc nợ không trả không phải quá mức sao?"
"Nếu anh ta không quỵt nợ, đến đâu cũng đều là người danh giá, ai dám ngồi nhà anh ta đòi nợ cơ chứ? Vốn là đại gia có thể làm bộ làm tịch trên bàn tiệc, vì một cục xương lại chui dưới đáy bàn, anh ta không biết xấu hổ, thì trách ai được?"
Tiêu Trần nghe mà vui vẻ, con hàng này tuyệt đối là một lưu manh siêu cấp, nói chuyện rất có nề nếp.
"Được rồi, bà lão bà gọi điện thoại cho con trai của bà đi, mang một bà lão ra làm bia đỡ đạn, nếu sớm biết là thứ như vậy, bà nên bóp chết anh ta từ trong trứng luôn rồi."
Bà lão ấp úng nói mình không biết gọi điện thoại gì đó.
Cảnh sát cũng rất có ánh mắt, trực tiếp lấy ra điện thoại của mình.
Nhận lấy điện thoại, thái độ của người đối diện rất cứng rắn, nói gì mà không nên tới gây sự trong nhà.
Tiêu Trần nghe mà nổi giận, cái thá chó má gì thế, trực tiếp cúp điện thoại.
"Cậu cậu cậu, đi tìm mấy người bắt trói anh ta lại, không trả tiền, chặt tay chân anh ta đi."
"Chuyện này..." Tiểu Đổng và ba người đờ mặt ra, ruột rốt ai mới là đại lưu manh?
"Anh à, đây là xã hội pháp luật đấy." Tiểu Đổng có chút kinh hãi.
"Chó má, chỗ này ông đây định đoạt, các cậu yên tâm đi, xảy ra chuyện gì gọi điện thoại cho tôi."
Tiêu Trần ném một tấm danh thiếp cho Tiểu Đổng, dẫn theo Hắc Phong lững thững bước đi.
Tiểu Đổng nhìn hai người cảnh sát, rung giọng nói: "Anh cảnh sát, chúng tôi không làm gì cả!"
"Ra tòa án đi." Hai cảnh sát bất đắc dĩ nói.
Tiểu Đổng nghe xong lời này sắp khóc, "Anh à, đường xa, không dễ đi, mới có người đi đường tắt chứ."
Hai cảnh sát cũng có chút không biết làm sao, tên lưu manh thiếu nợ không trả thế này, thật sự khó đối phó.
"Đừng làm xảy ra chuyện."
Hai người cảnh sát dặn một câu rồi rời đi.
"Anh Đổng, làm sao giờ?" Một tên thủ hạ hỏi.
"Trói người thôi, còn làm gì nữa, nếu không chỉnh thằng nhãi kia chút, anh ta cũng không biết hai chữ vương pháp này viết như thế nào nữa."
"Đi đâu vậy?" Hắc Phong ngồi trên vai Tiêu Trần gương mặt uất ức.
"Được rồi, chẳng phải đánh mông vài cái sao, tức giận lâu thế." Tiêu Trần vui vẻ nói.
"Nhưng tôi là đại ca, tôi cũng cần sĩ diện chứ!" Hắc Phong tức giận nói.
"Được được được, đại ca, ngài là đại ca được chưa." Tiêu Trần tức giận trợn trắng mắt.
"Đi đâu thế? Hiện giờ tôi đang bận rộn lắm đấy." Hắc Phong mỹ mãn hỏi.
"Thị trường giao dịch, mua đồ ăn cho Tiểu Tuyết Tuyết."
"Mụ nội nó trong nhà có cả núi vàng núi bạc cũng không đủ đồ ăn cho con bé." Hắc Phong bất mãn đứng dậy lầm bầm.
"Phì phì."
Độc Cô Tuyết ở trong ngực của Tiêu Trần, bất mãn nhìn Hắc Phong bắt đầu nhổ nước bọt.
"Đồ dê con mắc dịch, lại nhổ nước miếng, Hắc Phong đại gia đem mi đi nướng giờ."
"Phì phì."
Dựa vào chỉ dẫn của Thanh Y. Tiêu Trần đi tới ngoại ô thành Đông.
Nơi đây chắc là một địa điểm du lịch, nhưng bây giờ không có dù chỉ một người, hẳn là bị trưng dụng.
"Có kết giới." Hắc Phong nhìn thoáng qua, tràn đầy khinh bỉ.
"Cao thủ đại ca." Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tiêu Trần thuận theo giọng nói nhìn lại, lại là một người quen cũ, chính là thiếu niên thật thà.
"Sao cậu lại ở nơi này?" Tiêu Trần hỏi.
Thiếu niên thật thà sờ cái ót, cười nói: "Đại nhân Thanh Y muốn tôi ở đây chờ ngài, nói làm người dẫn đường cho ngài."
"Được." Tiêu Trần gật đầu, không quá quen thuộc đối với tình huống nơi này, vừa lúc cần một người dẫn đường.
Thiếu niên thật thà dẫn Tiêu Trần tiến vào kết giới.
"Tiến vào nơi đây cũng không có hạn chế gì, chỉ cần là tu sĩ đều có thể tiến vào, kết giới này cũng chỉ là thủ thuật che mắt, vì phòng ngừa người thường tiến vào"

Bình Luận

0 Thảo luận