"Ôi chao, đi dưới đáy sông lâu như vậy, tiểu gia còn tưởng rằng đầu óc của ngươi bị cháy hỏng hết rồi chứ?"
Một giọng nam pha chút âm nhu lọt vào tai Tiêu Trần.
Vừa chui ra ngoài đã bị dán vào mặt, ngay cả Tiêu Trần cũng bị dọa khẽ run rẩy.
Thân ảnh Tiêu Trần nhanh chóng lùi lại mấy bước, nhìn bóng dáng kia.
Một thân trường bào trắng như tuyết, thân hình cao ngất, nhưng hơi gầy, mái tóc được tùy ý cố định bằng một cây trâm gỗ.
Trên gương mặt tuấn tú phiêu dật đến không thể tưởng tượng nổi mang theo một nụ cười xấu xa nhàn nhạt, trên trán có một điểm ấn ký huyết hồng.
Trong tay hắn ta cầm một bầu rượu, một thanh huyết hồng trường kiếm bay tới bay lui quanh người hắn ta, không ngừng đuổi theo bầu rượu trong tay hắn ta.
Mỗi khi huyết hồng trường kiếm sắp chạm vào bầu rượu, hắn ta lại chuyển bầu rượu sang tay kia, như thể đang trêu đùa một đứa nhỏ.
Hành động này làm cho huyết hồng trường kiếm tức giận, rung lên bần bật.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song, có lẽ đang nói đến một người như vậy.
Nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, Tiêu Trần nghiến răng nghiến lợi nói: "Ẻo lả?"
"Mẹ kiếp. Tiểu gia ghét nhất người khác gọi ta là ẻo lả. Hôm nay tiểu gia không khoét mấy vạn lỗ thủng trên người ngươi, tiểu gia sẽ mang họ của ngươi."
Nam tử nắm lấy huyết hồng trường kiếm.
Kết quả là bi kịch đã xảy ra, huyết hồng trường kiếm như muốn trả thù việc nam tử không cho nó uống rượu.
Những luồng ánh sáng đỏ rực khóa chặt cổ tay nam tử, sau đó vèo một cái lao xuống dòng sông Nghiệp Hỏa.
"Tiểu Hồng, chuyện gì thì cũng từ từ, chúng ta là vợ chồng mà. Ah, con mẹ nó, nàng không thể làm như vậy với ta được."
Tiếng kêu thảm thiết của nam tử vang vọng trên dòng sông Nghiệp Hỏa yên tĩnh.
Tiêu Trần bất lực che trán lắc đầu, vẫn thiểu năng như cũ.
Nếu đã bị phát hiện, Tiêu Trần cũng lười trốn. Cả người nổi trên mặt sông, lẳng lặng chờ đợi đến khi Minh Tư bị Tiểu Hồng dạy dỗ xong.
Tiểu Hồng là thê tử ngày xưa của Minh Tư, trong một trận đại chiến gần như đã tan thành mây khói. Cho dù hắn ta là Minh Tư nhưng cũng không thể xoay chuyển trời đất.
Để ở bên người yêu, Tiểu Hồng đã dùng mảnh vỡ linh hồn cuối cùng nhập vào thanh trường kiếm, tạo thành Tiểu Hồng hiện tại.
Không biết có phải vì linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng hay không, sau khi Tiêu Hồng trở thành kiếm linh lại có đủ loại sở thích kỳ quái.
Ví dụ như thích uống rượu, thích chọt vào mông Minh Tư.
Chẳng mấy chốc Minh Tư đã được Tiểu Hồng đưa ra khỏi dòng sông Nghiệp Hỏa.
Tiểu Hồng biến thành một luồng lưu quang lao lên trời.
"Ah, bà xã, ta sai rồi, ta sai rồi." Tiếng gào rú thảm thiết của Minh Tư lại vang lên.
Mãi đến nửa giờ sau, Minh Tư giống như một con chó chết nằm trước mặt Tiêu Trần, chuyện này mới chấm dứt.
Tiểu Hồng móc lấy bầu rượu, nhanh như chớp bỏ chạy không tung tích.
Nhìn Minh Tư một thân chật vật, Tiêu Trần vỗ trán nói: "Tiểu Ngưu, đã lâu không gặp, vợ vẫn quản nghiêm ha."
"Đậu má, ngươi là ai? Sao ngươi biết lão tử họ Ngưu."
Minh Tư nhảy dựng lên, tử khí trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra như sông lớn.
"Khô lâu chết tiệt nhà ngươi, nói nhanh cái coi, nếu không tiểu gia sẽ đánh nát ngươi cho chó ăn."
"Ngưu Bảo Bảo, ta là ông nội của ngươi." Tiêu Trần tức giận đến mức nói không nên lời, tên ngu này nghe không ra giọng nói của hắn sao?
Ngưu Bảo Bảo là tên của Minh Tư, biết cái tên này, toàn bộ Minh Tư không có quá ba người.
"Ah đậu má, con mẹ nó gặp quỷ rồi?"
Cường đại như cuối cùng Minh Tư cũng có phản ứng, tử khí trên người đột nhiên bị rút đi, ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Trần.
Một kẻ tuấn tú phiêu dật đến không thể tưởng tượng nổi, mở miệng là một tiếng con mẹ nó, thật sự có chút cay mắt.
Thực ra Minh Tư rất thích nói tục, đó hoàn toàn là lỗi của Tiêu Trần nhân tính, trước đây Minh Tư cũng là một người hào hoa phong nhã.
Kết quả ngày nào cũng bị Tiêu Trần nhân tính gọi là đồ ẻo lả. Để chứng tỏ khí khái nam tử của mình, tên này đã hình thành thói quen ăn nói như hiện tại, bây giờ muốn sửa cũng không sửa được.
"Trần... Trần... Trần ca?" Minh Tư lắp bắp.
Tiêu Trần che trán, hiện tại hắn chỉ muốn im lặng lẻn vào trong dòng sông Nghiệp Hỏa thôi.
Người duy nhất có thể chơi chung với tên ngốc này chỉ có Tiêu Trần nhân tính ngu ngốc kia thôi.
Minh Tư há miệng to đến nổi có thể nhét hai quả trứng, cả buổi mới khép lại được: "Tạo hình này của ngươi rất rất độc đáo đó, he he he he."
Minh Tư lúng túng cười.
Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu hỏi: "Sao ngươi phát hiện được ta vậy?"
Minh Tư đắc ý lắc lắc đầu: "Toàn thể Minh Bộ ai chẳng biết mũi của ta rất thính, cho dù cách cách xa vạn dặm ta vẫn có thể ngửi được mùi khai trên người Trần ca."
Tiêu Trần đỡ trán, mùi khai trong miệng tên này hẳn là ma khí trên người hắn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận