"Trần... Trần Trần." Thủy Sanh Sanh có chút không dám tin gọi một tiếng.
"Trần Trần cái gì, cô tôn trọng tôi chút, gọi là Trần ca ca." Tiêu Trần nghe thấy có người gọi mình, bất mãn quay đầu lại nhìn.
Tiêu Trần ngây ngẩn cả người, mãnh liệt nhìn chằm chằm vào ngực Thủy Sanh Sanh một hồi.
Tiêu Trần lau đi nước miếng trên khóe miệng hỏi: "Chị gái xinh đẹp, ngực này của chị là thiệt hay giả?"
"Thật sự là Tiêu Trần, con trai của mình chết đi sống lại rồi." Thủy Sanh Sanh nhìn Tiêu Trần trước mắt, điên cuồng xông tới.
"A... A... "
Tiêu Trần bị Thủy Sanh Sanh ôm vào ngực, như thể sợ hãi hết thảy chỉ là ảo giác, Thủy Sanh Sanh ôm cực kỳ nhanh.
Tiêu Trần đáng thương bây giờ chỉ là một con gà yếu, bị Thủy Sanh Sanh ôm hoàn toàn không thể phản kháng.
"A... A..." Tiêu Trần không ngừng giãy dụa, cục ấm áp mềm mại đè áp khuôn mặt khiến Tiêu Trần không thở nổi.
Lúc này những người còn lại cũng đã đến đỉnh núi, nhìn thấy một màn này, ngoài khiếp sợ lại không thể không như ong vỡ tổ mà ào lên.
"Sanh Sanh, nhanh buông tay."
"Đây không phải ảo giác, đây là sự thật."
"Mắt Trần Trần trắng dã rồi kìa, sắp bị cô ép chết rồi."
Mọi người càng không ngừng lôi kéo tay Thủy Sanh Sanh, sọ não Tiêu Trần sắp bùng nổ, cảm giác một khắc sau mình cũng sẽ bị ép ngạt mà chết.
Rốt cuộc Thủy Sanh Sanh cũng buông lỏng tay ra dưới sự khuyên bảo của mọi người.
Tiêu Trần như được vớt từ dưới nước lên, há to miệng thở phì phò.
Đáng thương cho Tiêu Trần thiếu chút nữa trở thành người đàn ông đầu tiên bị ngực ép chết.
"Chị... Chị gái ngực lớn, chị trâu bò." Tiêu Trần thở phì phò, xua xua tay, dáng vẻ không chịu nổi nữa.
Nhìn Tiêu Trần hoạt bát trước mắt, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Đáng thương cho Tiêu Trần, bị người phụ nữ này ôm một phát, bị người phụ nữ kia hôn một phát.
"Không muốn ah!"
"Đừng hôn tôi nữa, sắp tróc da ra rồi."
"Ah... Bà chị có đánh răng chưa đấy?"
Tiêu Trần thống khổ kêu thảm, nhưng mà âm thanh bé xíu của thằng nhóc này hoàn toàn không làm nên chuyện gì.
Ba ngày sau đó, Tiêu Trần vẻ mặt sống không bằng chết bị Bạch Tử Yên ôm, phơi nắng dưới chân núi.
Ba ngày qua, hai chân Tiêu Trần không dính tới mặt đất, vẫn luôn bị người khác ôm.
Bạch Tử Yên các cô cũng không có cách giải thích nào đối với chuyển biến trong tính cách của Tiêu Trần ngoài việc quy tội cho thời khắc sinh tử, cho rằng vì đó mà tính cách của hắn thay đổi cực lớn.
Không biết Bạch Tử Yên lấy ra một quả to cỡ lòng bàn tay từ nơi nào, nhét vào trong miệng Tiêu Trần.
"Thanh Linh quả, có lợi cho đôi mắt của con."
Tiêu Trần máy móc nhai trái cây, vẻ mặt bất đắc dĩ, cái thứ đồ chơi gì cũng nhét vào miệng mình.
"Bách Hỏa đan, có thể cường thân kiện thể."
Tiêu Trần trợn mắt trở mình, cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình của Bạch Tử Yên.
Nếu như tu sĩ khác trông thấy một màn này, nhất định sẽ rơi lệ đầy mặt nói một câu: "Phung phí của trời."
Các loại thiên tài địa bảo cứ như không cần tiền đua nhau chạy vào mồm Tiêu Trần.
Ngắn ngủn thời gian hơn nửa tháng, Tiêu Trần dưới sự quan tâm của mười người phụ nữ đã bị ép cho ăn thành một tiểu tử mập mạp.
Không chút khoa trương mà nói, nửa tháng này đồ tốt Tiêu Trần ăn sắp vượt qua nội tình của một tiểu tông môn luôn rồi.
Tiêu Trần nhìn thân thể mập mạp của mình, thật muốn đâm đầu vào núi mà chết.
"Không cần cho tôi ăn những thứ này nữa, về sau không có biện pháp tìm vợ đấy."
Ngày hôm nay, cuối cùng Tiêu Trần cũng bùng nổ hét lên.
"Không sao, không sao, về sau má ba tìm cho con mười tám người."
Thủy Sanh Sanh cười tủm tỉm nhét một quả trái cây vào miệng Tiêu Trần.
Tiêu Trần khẽ đảo mắt nói: "Ngày mai tôi phải bắt đầu tu hành, những vật này sẽ trì hoãn tiến độ tu hành của tôi đấy."
Nghe xong lời Tiêu Trần nói, mọi người đều trầm mặc, bởi vì các cô cũng biết Tiêu Trần hiện tại chỉ là một người bình thường mà thôi.
Không hiểu sao không thấy kinh mạch trên người, hiện tại Tiêu Trần căn bản không có cách nào tu hành.
Nói Tiêu Trần hiện tại chính là phế vật lớn nhất, đoán chừng cũng không ai phản đối.
Dù sao những người có thiên phú không tốt còn có thể cố gắng, nói không chừng vận khí đến là có thể nhất phi trùng thiên.
Mà Tiêu Trần thì ngay cả tư cách cố gắng cũng không có, có lẽ đây là câu nói đau lòng nhất trên đời.
Tiêu Trần khinh thường cười cười: "Các chị gái xinh đẹp, tầm mắt của các chị quá hẹp rồi. Tôi, Thôn Thiên Đại Đế, chẳng lẽ sẽ bị nước tiểu kìm nén mà chết sao?"
Tiêu Trần đắc ý lắc đầu, kết quả trên mông đã trúng một chưởng của Bạch Tử Yên.
Bạch Tử Yên vuốt ve bờ mông Tiêu Trần nói: "Chúng ta là mẹ ruột của con, không thể gọi bậy."
Tiêu Trần liếc mắt, một bộ lợn chết không sợ nước nóng, dù sao mấy ngày nay đã thành thói quen rồi.
Hơn nửa tháng này, Tiêu Trần vẫn luôn ngẫu nhiên cân nhắc qua vấn đề tu hành của chính mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận