Lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt ù ù cạc cạc nói: "Cái... Cái động này rất... rất sâu."
Tử Thần cũng đứng hình lắp bắp nói: "Chắc... chắc... không... không sao đâu."
"Ầm!"
Lúc này, những ngọn núi xung quanh đều đã sụp đổ, một lượng lớn bụi mù tràn ra.
"Nhanh xuống đi."
Bàn tay Tử Thần đột nhiên vung xuống, Tử Triều treo trên bầu trời, điên cuồng lao về phía dưới.
"Đi, đi..."
Hắc Phong cắn răng, chở Lưu Tô Minh Nguyệt và Võ Vô Địch cùng nhảy vào trong động.
Đen, đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, màu đen khiến lòng người run lên.
Lưu Tô Minh Nguyệt lấy ra một túi Bách Bảo nho nhỏ, từ trong túi Bách Bảo lấy ra một viên Dạ Minh Châu có kích thước bằng trứng chim bồ câu.
Dạ Minh Châu phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, chiếu sáng khu vực xung quanh khoảng năm mét.
"Trần Ca Nhi, Trần Ca Nhi..."
Hắc Phong nhìn mặt đất xung quanh, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Tiêu Trần, nhịn không được cất giọng hét lên.
Lưu Tô Minh Nguyệt giơ "Trứng bồ câu" vừa lau nước mắt vừa tìm kiếm bóng dáng Tiêu Trần.
Trong hang động u ám, sâu hoắm, im lặng, vọng lại tiếng Hắc Phong, khiến lưng người ta ớn lạnh.
Nhưng sau khi tìm xung quanh, không tìm thấy bóng dáng Tiêu Trần đâu cả, mọi người chỉ cảm thấy sợ nổi da gà.
Tiêu Trần bị trúng độc, hôn mê bất tỉnh, không thể tự mình di chuyển được.
Ngay cả khi rơi từ trên cao xuống, cũng không thể bị bắn đi quá xa.
"Chẳng lẽ có cái gì trong động này kéo Trần Ca Nhi đi?"
Ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu Hắc Phong.
Trong tử địa như thế này, bình thường luôn nuôi dưỡng một số sinh vật khủng bố, nếu như không có chuẩn bị, rất dễ gặp nạn trên đường.
Võ Vô Địch vội vàng nhảy khỏi lưng Hắc Phong, chạy như điên chung quanh.
"Ở chỗ này!"
Võ Vô Địch tinh mắt nhìn thấy bóng dáng Tiêu Trần.
Ba người nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tiêu Trần, suýt chút nữa đều òa khóc.
Hóa ra Tiêu Trần đã rơi vào giữa hai hòn đá lớn và bị kẹt chắc chắn bên trong.
Bọn Hắc Phong không tìm thấy hắn lý do là vì hòn đá lớn đã che khuất bóng dáng Tiêu Trần.
"Đi." Võ Vô Địch nắm chặt chân Tiêu Trần, cố gắng kéo hắn ra, nhưng Tiêu Trần không nhúc nhích.
Hắc Phong mặt đầy hắc tuyến, có thể rơi vào chính xác như vậy, con mẹ nó xui xẻo cỡ nào chứ?
"Đệch mợ, Trần Ca Nhi, bình thường ông làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý mà xui xẻo như vậy."
Đầu heo Hắc Phong đầy mồ hôi, ôm lấy chân Tiêu Trần, dùng toàn bộ sức mạnh kéo hắn ra ngoài.
Ngay cả con bé Lưu Tô Minh Nguyệt cũng đến để hỗ trợ.
Nhưng điều kỳ lạ là cho dù cả ba người họ dùng bao nhiêu sức lực.
Thân thể của Tiêu Trần giống như bị mắc kẹt giữa tảng đá, không chút sứt mẻ.
"Lui lui lui..."
Mặt heo vàng Hắc Phong đột nhiên trở nên tái nhợt, dùng móng trước ôm lấy Minh Nguyệt lăn qua một bên.
Võ Vô Địch cũng không do dự, nhảy ra khỏi bên cạnh Tiêu Trần.
"Có chuyện gì vậy?"
Võ Vô Địch nhìn tảng đá lớn đen nhánh, cũng không có gì bất thường, nhíu mày.
"Vô Địch, ngươi hiện tại có bao nhiêu cân khí lực?"
Hắc Phong nhìn tảng đá đen nhánh, có chút lo lắng, lùi lại mấy bước, như thể tảng đá kia là ma quỷ ăn thịt người vậy.
Nghe câu hỏi này, Vô Địch Văn lập tức biết tại sao Hắc Phong lại căng thẳng như vậy.
Mặc dù bây giờ hắn ta chỉ còn lại Võ Hồn Kim Thân, vóc dáng cũng rất nhỏ, nhưng với tất cả khí lực của mình, dù thế nào đi nữa thì vẫn đến một ngàn tám trăm cân.
Nhưng ngay cả với khí lực một ngàn tám trăm cân này, cũng không thể kéo cơ thể của Tiêu Trần nhúc nhích được chút nào.
Nếu chỉ là bình thường bị mắc kẹt ở giữa viên đá lớn, chuyện này đơn giản là không thể.
Là bách khoa toàn thư biết đi, Hắc Phong lập tức nghĩ đến một thứ, không khỏi run rẩy thân thể.
"Nghĩ ra cái gì rồi hả?" Vô Địch vội vàng hỏi.
"Không biết nữa." Hắc Phong lắc đầu.
"Phụt..." Vô Địch suýt nữa phun ra một ngụm máu.
"Trong sọ não của ông chứa shit đấy à, không biết mà ông phát run à?" Vô Địch rất muốn đi lên đánh chết con heo chết tiệt này.
Hắc Phong liếc mắt: "Tôi nói không biết, chỉ là không biết tên của nó mà thôi."
"Tôi từng đọc được một ghi chép trong điển tịch, trong Tứ Tượng Thi Địa có tỷ lệ rất nhỏ sẽ sinh ra một tảng đá kỳ quái."
"Loại đá này bởi vì rất hiếm nên không có tên."
"Hòn đá này cực kỳ quỷ dị, nó không có sự sống, nhưng lại bắt những thứ đến gần nó."
"Bởi vì không có đặc thù sinh mệnh, hầu như rất ít khi bị người khác phát hiện, cho nên người tu hành sẽ luôn bất tri bất giác gặp trên đường."
Hắc Phong nói xong cảnh giác nhìn xung quanh, nói tiếp: "Loại đá này cực kỳ quỷ dị. Nghe nói nếu bị nó bắt được thì sẽ không bao giờ có thể thoát ra được, cho đến khi hóa thành một bộ phận của tảng đá."
Lưu Tô Minh Nguyệt giơ "Trứng bồ câu", run giọng nói: "Giống... giống như vậy à?"
Một cảnh tượng quỷ dị bất ngờ xảy ra, một tảng đá không biết từ lúc nào, vậy mà lại lặng yên không một tiếng động đã đến gần bọn họ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận