"Tiểu phú bà, còn có cái khác hay không?" Tiêu Trần véo mặt béo Lưu Tô Minh Nguyệt hỏi.
Tên này là tiểu công chúa Bất quy Sơn, sẽ không chỉ có một chút gia sản như vậy chứ.
"ừm..." Lưu Tô Minh Nguyệt ngơ ngác suy nghĩ, bỗng nhiên nhảy ra.
"ừm ừm, có, rất sớm trước đây lão a công cho em một cái túi màu vàng kim."
Lưu Tô Minh Nguyệt nghĩ nửa ngày, mới mơ mơ hồ hồ nhớ được đã đặt chiếc túi màu vàng kim kia ở đâu.
Lưu Tô Minh Nguyệt móc ra cái ghế tựa lung lay của mình, ở trước mặt bao nhiêu người, từ trong cái ghế lung lay lấy ra một chiếc túi vàng kim nhỏ, ném vào trong tay Tiêu Trần.
Tiêu Trần che trán, đúng thật là tiểu mơ hồ, cái gì cũng ném loạn được.
Tiêu Trần mở túi ra, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười.
Trong túi tất cả đều là những pháp khí loạn thất bát tao, hơn nữa phẩm cấp cao đến dọa người.
Nếu như Tiêu Trần không đoán sai, thì những thứ này đều là những đồ đạc còn sót lại của những tên xui xẻo vẫn lạc bên trong Bất Quy Lộ.
"Không ngờ rằng lão A Công còn có thói quen thu lượn ve chai." Tiêu Trần vui tươi hớn hở nói thầm.
Đúng lúc này, Trần Tuấn Kiệt bên cạnh lại có xu thế tăng giá, Tiêu Trần ngay lập tức bưng kín miệng của Trần Thiếu Kiệt.
"Ca, ca, ta van ngươi đừng có con mẹ nó ra giá nữa biết chưa. ' Tiêu Trần sắp khóc rồi, nếu lại nâng giá, coi như bản thân hắn bán túi đồ đạc này đi cũng chưa chắc đã đủ.
Nhifnt hấy đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Trần, còn có bộ ngực vì khó thở mà không ngừng phập phồng, Trần Thiếu Kiệt vô thức nghieng nghiêng đầu.
"Nam Cung Thiên ninh có thể tăng cho ngươi, tại sao ta lại không được?" Trần Thiếu Kiệt nhíu mày/
"Được được được, họ Nam Cung kia ngươi đừng tăng giá nữa."
Tiêu Trần buông tay, đứng lên, đôi mắt như làn nước mùa thu nhìn thoáng xung quanh bốn phía "Hai trăm ba mươi vạn, thứ này thuộc về ta. '
Nam Cung Thiên Ninh cùng Trần Thiếu Kiệt sửng sốt một chút.
Những người phía sau một mảnh xôn xao, đều bắt đầu nhao nhao suy nghĩ về thân phận của Tiêu Trầ, người có thể bỏ ra nhiều linh thạch như vậy, không thể là hạng người vô danh.
Đầu Nhan Tử Ninh nhanh chóng đầy mồ hôi, thế nhưng nàng biết rõ trong tình huống đấy Tiêu Trần sẽ không bỏ ra nhiều linh thạch như vậy.
Hơn nữa cho dù bản thân trả tiền cho Tiêu Trần, vậy thì cái giá này cũng đủ để khiến Vạn Vĩnh Thương Hào phá sản.
Bởi vì thương hội sắp lên đường, nàng đã dùng linh thạch thu mua một lượng lớn thiên tài địa bảo, vốn lưu động của Vạn Vĩnh Thương Hào hiện tại đã không còn nhiều lắm rồi.
Nếu như cường hành trả tiền cho Tiêu Trần, vậy thì thực sự phá sản rồi.
Tiêu Trần lắc đầu, ra hiệu cho Nhan Tử Ninh không cần lo lắng.
"Hai trăm năm mươi vạn." Đúng lúc này, u Dương Đức dương dương tự đắc đứng lên.
Hắn đang đợi cơ hội tuyệt sát này, những lời mà Tiêu Trần và Nam Cung Thiên Ninh nói với nhau hắn cũng đã nghe thấy hết rồi, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội có được trái tim mỹ nhân.
Tiêu Trần nổi giận, cởi chiếc giày thêu dưới chân vọt tới.
Nắm chặt tóc u Dương Đức, giày trong tay đối với mặt tên này hạ xuống.
"Hai trăm năm mươi vạn đúng không!"
"Bốp!"
"Có tiền đúng không?"
"Bốp!"
"Rất giỏi đúng không?"
"Bốp!"
"Tìm việc cho lão tử đúng không?"
"Bốp!"
Nghe thấy những âm thanh thanh thúy bốp bốp kia, nhìn thấy những dấu giày in trên mặt u Dương Đức, thân thể mọi người không khoit run rẩy.
"Ôi ôi, thực xin lỗi, thực xin lỗi. ' Máu mũi u Dương Đức chảy dài, thế nhưng hắn lại không dám phản kháng, chỉ sợ bản thân nếu như dùng lực sẽ làm Tiêu Trần bị thương.
Tát trọn vẹn năm phút đồng hồ, mặt âu Dương Đức biến sạng Tiêu Trần mới dừng tay.
"Hai trăm ba mươi vạn, còn ai muốn tăng giá không?" Tiêu Trần dơ giày, mặt hằm hằm sát khí chậm rãi nghiêng mắt nhìn mọi người xunh quanh.
Nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của u Dương Đức, mọi người vội vàng cúi đầu xuống.
Con cọp cái này, ngay cả đại công tử u Dương gia cũng dám ra tay, còn ai không sợ chết muốn động vào nữa.
"Không có ai phản đối, rất tốt." Tiêu Trần thỏa mãn gật đầu.
"Linh thạch để ta trả." Nam Cung Thiên Ninh nói với Tiêu Trần.
Tiêu Trần lắc đầu, đi đến trên đài đấu giá.
"Tiểu gia hỏa, Vạn Vĩnh Thương Hào chúng ta hiện tại cũng không có nhiều linh thạch như vậy." Nhan Tử Ninh kéo tay áo Tiêu Trần.
"không việc gì, ta có." Tiêu Trần vui vẻ hớn hở đi đến bên bàn, lấy từng vật từng vật ra từ trong túi Bách Bảo vàng kim.
"Đao Dung Kim Lạc Nhật, kiếm Thu Thủy Vô Ngân, nhẫn Bích Hải Ngân Đào, quạt Vạn Hác Tùng Phong, Long Tước Đại Hạ, Phong Đích Đại Tần, Trần Ảnh Đại Thương, Lam Dạ Đại Chu, Tinh Ngân Đại Tấn, Quân Sầm Đại Tống, Côn Nhạc Đại Đường, vân vân và mây mây."
Tiêu Trần lấy từng pháp bảo từ trong túi Bách Bảo màu vàng ra, đặt ngay ngắn trên bàn.
Về phần những cái tên đó, ừm, đều là do Tiêu Trần nghĩ ra, đúng vậy, mới bịa ra ngay tức thì đấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận