"Ha ha, nhóc con đừng sợ." Tiếng cười 'dịu dàng' của Thanh Long vang lên.
Có lẽ nó nghĩ là tiếng cười của mình đã đủ nhẹ nhàng rồi, nhưng khi truyền vào tai người khác thì tiếng cười này còn khiếp hơn cả tiếng sấm trên bầu trời nữa kìa.
"Oa..."
Cuối cùng, thiếu nữ cũng không chịu được áp lực này mà bật khóc thành tiếng.
Thanh Long nheo đôi mắt sáng như mặt trời của mình lại, có tí xấu hổ.
"Nhóc con, đã làm cháu sợ rồi à? Đừng sợ."
Thanh Long nói xong thì hơi cúi đầu, một sợi râu rồng trong suốt từ vùng đất thê lương rủ xuống.
Thân hình của nó quá khổng lồ, cho dù chỉ là một sợi râu rồng thì cũng chẳng khác gì cây cột chống trời.
Dưới sợi râu rồng, thân hình thiếu nữ trông nhỏ bé y như hạt bụi.
"Nhóc con, lại đây."
Thanh Long dùng hết sức chín trâu mười bò để áp chế âm thanh của mình, cố gắng để không làm nhóc con này sợ nữa.
Thiếu nữ ngừng thút thít, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn sợi râu kia.
"Haha!" Thanh Long nở nụ cười y như một trưởng lão hiền lành.
"Đừng sợ."
Râu rồng hơi di chuyển, chạm nhẹ vào thiếu nữ, khiến cô bất giác ngồi lên đó.
Thiếu niên tự xưng là Thanh Thiên đại lão gia bắt đầu nóng ruột, nhảy ra: "Ông không thể mang con bé đi được."
Mí mắt Thanh Long hơi rủ xuống, liếc mắt nhìn thiếu niên.
"Nhà ngươi đang nói chuyện với ta ư?"
Đôi mắt Thanh Long bắn ra kim quang vô hạn chiếu sáng cả thiên địa, thần uy lấp lóe.
Thiếu niên ầm ầm quỳ xuống, uy áp vô tận vô biên này khiến cả dãy núi không ngừng rạn nứt.
Chỉ là một ánh mắt hờ hững thôi mà đã khủng khiếp như vậy.
"Một hóa thân Thiên Đạo nho nhỏ mà lại dám nói chuyện như thế? Nực cười, nực cười."
Thanh Long cười nhạt, không thèm nhìn thiếu niên nữa.
Râu rồng khổng lồ mang theo thiếu nữ đến trước đầu rồng.
Thanh Long nhìn cô, vui vẻ nói: "Thì ra là thân thể Lưu Ly Vô Cấu, chẳng trách hóa thân Thiên Đạo muốn giữ cháu lại."
Lúc Thanh Long nói, dòng khí lưu suýt chút nữa đã thổi bay thiếu nữ ra ngoài.
Thiếu nữ siết chặt lấy râu rồng, vẻ mặt đáng thương muốn chết nhìn Thanh Long.
"Nhóc con, đừng sợ, Thương Long Hào Giác trên người cháu lấy từ đâu vậy?"
Sợ lời nói của mình sẽ thổi bay thiếu nữ, Thanh Long quay đầu sang một bên.
Cảm nhận được ý tốt của Thanh Long, cuối cùng thiếu cũng không căng thẳng nữa. Cô lau nước mắt, nói lắp bắp: "Đây đây là thứ mà anh Tiêu Trần đưa cho cháu. Anh ấy nói khi nguy hiểm có thể thổi nó".
"Haha, hóa ra là tên nhóc Đại Đế kia tặng, vậy thì hiểu rồi."
Thanh Long nở nụ cười, sau đó nói: "Nhóc con đừng sợ, nếu có chuyện gì cần giải quyết cứ nói cho ta biết."
Cảm nhận được sự quan tâm của Thanh Long, thiếu không kìm được mà bật khóc.
Kể từ khi mẹ mất tích, hình như đã không ai quan tâm đến cô như vậy nữa.
"Đừng khóc, đừng khóc. Nếu muốn, cháu có thể đến Long Mộ sống. Tuy nơi này hoang vu, nhưng không có phiền não."
Thanh Long đối xử với thiếu nữ giống như cháu gái của mình, rất che chở bao dung.
"Cháu muốn tìm mẹ, hai người mất tích đã lâu lắm rồi." Thiếu nữ lau nước mắt, nói ra tâm nguyện của mình.
"Hả?"
Thanh Long thấy khó hiểu, hỏi: "Cháu là thân thể Lưu Ly Vô Cấu, mẹ của cháu hẳn là Thiên Đạo chứ nhỉ."
Vẻ mặt thiếu nữ đầy hoang mang, không hiểu rõ lời nói của Thanh Long.
"Mẹ cháu tên là Mặc Tiêu Tiêu, bà ấy không phải là Thiên Đạo đâu ạ." Thiếu nữ lễ phép nói.
Thanh Long suy nghĩ một lát, trong mắt bắn ra kim quang vạn trượng.
Kim quang vô tận vô biên trải rộng trên đại địa, chớp mắt đã lan khắp thế giới.
Rất nhiều phù văn thần bí dũng mãnh tràn vào cơ thể thiếu nữ.
Sau đó, chúng lại chảy ra khỏi cơ thể cô, chạy vào trong kim quang.
Một liên kết kỳ lạ bừng lên trên người thiếu nữ, vô số bóng người lóe lên trước mặt cô.
"Nhóc con, nhìn những người này xem có mẹ của cháu không?"
"Đây nè, đây nè, Long gia gia, đây nè." Thiếu nữ chỉ vào hình ảnh trước mặt, vui vẻ kêu lên.
Trong hình là hai người phụ nữ trẻ, một để tóc ngắn và một để tóc dài.
Họ bước đi khó khăn trong băng thiên tuyết địa, giúp đỡ dắt díu nhau.
Thanh Long thổi nhẹ vào hình ảnh.
Một tia kim quang lóe lên, xẹt qua khiến thiếu nữ phải đưa tay lên che mắt.
Khi thiếu bỏ tay ra, hai người cô ngày nhớ đêm mong đã xuất hiện ngay trước mắt.
"Oa..." Thiếu nữ nhìn hai người trước mặt, bật khóc rất to.
"Đa Đa."
Trên mặt hai người phụ nữ đầy vẻ không tin nổi, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ rồi lao lên ôm chặt lấy cô.
"Ông ngoại Thanh Nguyệt, ông đang làm gì thế ạ?" Lúc này, một giọng nói nghịch ngợm vang lên.
Sau đó một bóng người mảnh mai đáp xuống mũi Thanh Long.
"Manh Manh à, sao con lại tới đây?"
Thanh Long cười đến híp cả mắt lại, nhìn cô gái một cách đầy cưng chiều.
"Ơ, đây không phải là kèn của tôi à, tại sao lại ở chỗ cô chứ?"
...
Trên con đường núi gập ghềnh, có hai bóng người đang từ từ tiến về phía trước.
Đó là Tiêu Trần ma tính cùng Tương Tư.
Khi không có việc gì khẩn cấp, Tiêu Trần ma tính vẫn thích nhàn nhã đi bộ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận