Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1951: Người cua

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Một thiếu nữ yểu điệu, đột ngột xuất hiện trên bầu trời, đứng đối diện với người cua.
Trên mặt thiếu nữ mang theo rõ sự tức giận: "Thiên, lần trước không phong ấn ngươi, ngươi còn dám tới?"
Thiên, là Tôn Giả của Đại Hoang U Tuyền phía nam, một trong bốn vị Tôn Giả.
Thiếu nữ cùng người cua này có mâu thuẫn rất lớn, trên lập trường chiến tranh và hoà bình, bất đồng cực lớn.
Hai người đã từng có một lần quyết chiến, phá vỡ thiên địa ngàn tỉ dặm, tuy là cuối cùng thiếu nữ thắng, thế nhưng đặc tính bất tử bất diệt, lại khiến cho người cua an toàn về tới đất hoang.
Đất hoang cách Vân Mộng đầm lầy, đâu chỉ trăm ngàn tỉ dặm, mặc dù là tốc độ chạy Tôn Giả cao nhất, thậm chí nhảy không gian cũng phải tốn nhiều thời gian mới có thể đến đến nơi đây.
Thiếu nữ tuy là dự liệu được Đại Mộng thịnh hội lần này không yên ổn, thế nhưng thế nào cũng không nghĩ ra, lại là chân thân của Tôn Giả tự mình xuống.
Người cua điên cuồng cười: "Vô Thiên, thực lực của cô mạnh thì mạnh đấy, thế nhưng rất không biết làm người."
"Tôi không phải người." Thiếu nữ bất thình lình bật một cái câu.
"Tôi cũng không phải là người đấy thôi." Người cua cười ngày càng vui vẻ: "Hỏi cô một lần cuối cùng, giao bỏ tài nguyên, quy thuận chủ thượng, giúp chủ thượng chinh phạt dị vực, như vậy ngày hôm nay tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ."
"Sẽ bỏ qua chuyện cũ?" Thiếu nữ cười lạnh một tiếng: "Ngươi là cái thá gì?"
"Ha ha." Người cua ngửa mặt lên trời cao cười ha ha: "Chủ thượng, ngài nhìn thấy không, người này từ trước đến nay chính là như vậy, khó chơi."
Thiếu nữ biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ cao.
Lúc này toàn bộ thiên địa đột nhiên tối sầm xuống phía dưới, bóng tối phủ xuống, màu đen đậm đặc dường như ngưng tụ thành thực chất, khiến cho người ta kinh ngạc run rẩy.
Một con con mắt thật to, đột ngột chiếm lĩnh toàn bộ trời cao.
Con mắt chậm rãi mở, tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Đó là coi thường mọi thứ đều lạnh buốt, mọi thứ trên thế gian, giống như con mắt ở nơi này, đều là những tảng đá vô hồn mà thôi.
Sắc mặt của thiếu nữ trở nên rất khó coi, rất khó nhìn, cúi đầu nhìn bọn nhỏ phía dưới, cười lộ vẻ sầu thảm.
"Vô Thiên, cô phải suy nghĩ cho kỹ, bây giờ quay đầu còn kịp." Người cua nói đầy trêu chọc: "Hầu hạ chủ thượng, không chỉ có vinh quang tối cao, còn có thể bảo toàn đầm lầy Vân Mộng của cô, còn có thể giữ được những vật nhỏ kia, một công ba việc, cớ sao mà không làm?"
Vẻ mặt thiếu nữa đen tối, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Người cua lắc đầu đắc ý, dưới cái nhìn của nó, Vô Thiên đã không có lựa chọn khác rồi, hoặc là chết hoặc là hàng.
Không ai nguyện ý chết, Tôn Giả cũng giống như vậy.
Tuy là Tôn Giả cấp bậc giết không chết, thế nhưng vĩnh cửu phong ấn trong bóng tối, sợ rằng so với chết còn thống khổ hơn.
Với tư cách là Tôn Giả, Vô Thiên hẳn là rõ ràng nhất kết quả khi bị phong ấn.
"Không có gì phải suy nghĩ." Người cua cười nói: "Mặc dù cô không muốn theo chúng tôi đi chinh phạt dị vực, cũng có thể ở phía sau làm hậu cần, như vậy cũng không tính là làm trái ý định ban đầu của mình."
Lời của người cua, ở nơi không có đường lùi này, rất có sức dụ dỗ.
Thiếu nữ đột nhiên cười: "Tôi thích câu nói này."
"Nói cái gì?" người cua tò mò hỏi.
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu." Thiếu nữ nói vung tay lên.
Một cái lồng trong suối bao phủ xuống, trực tiếp bao Tiêu Trần bọn họ lại ở chỗ hồ nước.
"Nhân Hoàng đại nhân, làm phiền ngài mang đám nhóc đi ra ngoài an toàn."
Vừa dứt lời, toàn bộ hồ nước cộng thêm địa giới xung quanh đột ngột từ mặt đất dâng lên.
"Vô Thiên đại nhân yên tâm, tôi sẽ hộ tống bọn họ đi ra ngoài." Tiêu Trần bái một cái thật sâu về phía Vô Thiên Tôn Giả.
Bởi vì Tiêu Trần cảm nhận được ở trên người Vô Thiên Tôn Giả quyết tâm phải chết.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nói, ai cũng biết.
Thế nhưng làm, đặc biệt ở trong nơi tuyệt cảnh này, ai có thể làm được?
Lời nói của Tiêu Trần, không chỉ hứa hẹn với Tôn Giả, càng là hứa hẹn với mình.
"Cảm ơn." Vô Thiên Tôn Giả cười nhìn Tiêu Trần: "Vốn còn muốn mời cậu uống rượu Đại Mộng."
"Sẽ có cơ hội." Tiêu Trần yên lặng gật đầu.
Giờ khắc này, con mắt to tràn ngập toàn bộ bầu trời, nhưng vẫn chú ý nhìn chăm chú vào Tiêu Trần.
Tiêu Trần mắt trợn trắng lên, ngón giữa dựng lên: "Xem xem cái quần què, chưa thấy qua ai đẹp trai như vậy sao?"
"Dám bất kính đối với chủ thượng, vậy các người sẽ đều chết ở chỗ này." Người cua lắc đầu cười lạnh, đột nhiên xuất thủ, một con bàng chân, rời khỏi thân thể, xông thẳng đến Tiêu Trần.
Trong nháy mắt, trên thế giới đen nhánh, sức mạnh bàng bạc phun ra nuốt vào ra, suýt chút nữa trực tiếp căng nổ Đại Mộng Huyễn cảnh.
"Đi." Thiếu nữ vung tay lên, đám người Tiêu Trần trong nháy mắt biến mất ở trong Đại Mộng Huyễn cảnh.
Thiếu nữ còn chưa thở phào, người cua lại cười vui vẻ: "Lẽ nào cô cảm thấy lần này, chỉ có một mình tôi tới sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận