Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 943: Ăn miếng trả miếng.

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
Lão già click mấy cái lên màn sáng trước mặt. Trong tích tắc, mặt đất xung quanh nứt toạc, từng đội từng đội người người máy vọt ra.
"Giết cô ta."
Lão già vừa vội vàng tránh né kiếm quang của Vi Phổ, vừa ra lệnh cho người máy.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt lão thái thái cũng biến hoá khó lường, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng ngăn cản.
Cái mặt mo của lão già cười lên nhìn y như đoá cúc già nhăn nheo quái dị.
Cho đến thời điểm này, cuối cùng thì sức mạnh quân sự và chính trị của đế quốc cũng nằm trong tầm kiểm soát của ông ta
Vị Phổ ôm quyết tâm phải chết, nhào về phía lão già.
Nhưng đám người máy mà ông ta triệu hồi đã lao ra ngăn cản. Thân thủ của bọn chúng cực nhanh nhạy, hơ nữa thực lực cũng rất mạnh.
Ngay sau đó, Vị Phổ đã bị một thanh kiếm ánh sáng xuyên qua ngực, máu tươi phun ra như suối.
Nhìn kiếm ánh sáng đâm xuyên qua trái tim cô gái, lão già Charles dương dương đắc ý, nói: "Nhìn đi, đây chính là những vệ binh thân cận mà cô đã đích thân nghiên cứu, phát minh ra đấy. Thế mà bây giờ kiếm của chúng lại đang xuyên qua ngực cô, thú vị biết mấy chứ."
"Ầm!"
Lão già bay lên, đá một cước vào ngực Vị Phổ, đạp cô ta bay ra ngoài.
Những binh sĩ xung quanh không đành lòng nhìn cảnh tượng này, đành lẳng lặng cúi đầu thật sâu.
Lão già đắc ý nhìn bọn họ. Ông ta biết Vi Phổ có uy vọng rất cao trong quân đội, cho nên mới không ra lệnh cho mấy binh sĩ này vây giết Vi Phổ.
Thay vào đó, ông ta đã huy động rất nhiều người máy cận vệ.
Máu tươi bắn lên không trung, tạo thành một đường cong vô cùng xinh đẹp.
Đã đen lại còn lắm lông. Chỗ mà Vi Phổ ngã xuống lại trùng hợp là khá gần Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính đứng nhìn đám côn trùng trên bầu trời, thờ ơ với tất cả những gì đang xảy ra xung quanh mình.
Hắn đã phát hiện ra một vài chuyện không tốt.
Đám côn trùng che trời lấp đất kia, lại không phải cùng một loài.
Lúc này, một đám côn trung đủ chủng loại khác nhau giờ lại đồng tâm hiệp lực, cùng nhau hành động.
Tiêu Trần ma tính biết khá rõ về chúng nên với hắn, chuyện này có vẻ rất khó tin.
Nếu các loài côn trùng khác nhau mà gặp gỡ, chỉ có một kết quả: một bên ăn tươi nuốt sống bên còn lại, chứ tuyệt đối không có khả năng cùng nhau tác chiến. Đặc biệt là sau khi bị Xích Triều lây nhiễm, lũ côn trùng này sẽ trở nên hung dữ, táo bạo hơn nhiều.
Thế nhưng bây giờ, một lượng lớn các loài côn trùng khác nhau cùng tập hợp lại, thế mà chúng lại hành động có trật tự, mỗi loài lại có một trách nhiệm riêng.
Có quân đoàn trên mặt đất như bọ hung, quân đoàn trên không như bọ ngựa bay. Hải quân, lục quân và không quân, ba bên cùng phối hợp tác chiến.
Đây đúng là một đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, làm gì có chỗ nào giống những sinh vật bị nhiễm Xích Triều.
Trùng tộc thường được kiểm soát bởi mẫu trùng, chẳng lẽ Xích Triều lần này xuất hiện thứ gì đó có thể khống chế toàn bộ trùng tộc?
Trong khi Tiêu Trần ma tính còn đang suy nghĩ, cơ thể Vi Phổ đã đập mạnh xuống bên cạnh hắn.
"Hộc..."
Cổ họng cô gái hộc ra một lượng máu tươi lớn, chặn ngang khí quản của cô ta.
Vi Phổ đã không nói nổi thành câu, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng cũng dần mất đi ánh sáng rực rỡ.
Cô ta chỉ có thể dùng đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần ma tính.
Ánh mắt đầy vẻ cầu xin.
"Cứu... cứu lấy... tinh cầu... này"
Cổ họng cô gái phát ra những thanh âm mơ hồ không rõ ràng.
Tiêu Trần ma tính rất chán ghét loại ánh mắt này, không có thần thái, tràn đầy tuyệt vọng.
Tiêu Trần ma tính đá văng Vi Phổ ra, cơ thể cô ta bay về phía cổng cung điện như một con diều diều đứt dây.
......
"Ăn ngon nhỉ!"
"Ừ ừ."
"Nhóc con, để tôi nói cho cô biết. Công nghệ cao này rất tiện, chỉ cần đi tè một bãi về là bánh bao đã hấp xong. Nếu không làm sao người ta lại nói: khoa học kỹ thuật là sức sản xuất hàng đầu chứ."
"Ừm ừ, a ôi, nóng quá!"
"Cô ăn từ từ thôi, có ai ăn tranh của cô đâu chứ. Đi tìm tên mặt liệt kia, kêu cậu ta mở cho tôi một cái dị không gian. Chúng ta tích thêm chút nữa, để lúc đi vùng đất Bất Diệt đỡ phải bị đói."
Giọng nói non nớt, từ cửa cung điện truyền đến, Tiêu Trần nhân tính đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Trên tay hắn cầm mấy chiếc bánh lớn bao trắng tròn vo, đôi má phồng lên.
Còn Lưu Tô Minh Nguyệt thì ngồi vắt vẻo trên đầu Tiêu Trần nhân tính, cầm một cái bánh bao hấp to hơn cả người mình, vừa gặm ngấu nghiến vừa hít hà.
"Mưu sát nà~, hộ giá."
Tiêu Trần nhân tính vừa ló đầu ra thì đã thấy một bóng người bay về phía mình, hắn lập tức gào toáng lên.
Tiêu Trần ma tính đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, có thể Vi Phổ chợt khựng lại trên không rồi nặng nề rơi xuống đất.
Cơ thể Vi Phổ đột nhiên dừng lại trên không, rồi nặng nề đập xuống đất.

Bình Luận

0 Thảo luận