"Hừ, lui về phía sau 10m."
Lưu Tô Minh Nguyệt giơ nắm đấm nhỏ của mình lên, hung dữ nói, trong khi cỏ Đại Đao vung vẫy những chiếc lá cây như đại đao, ép về phía u Dương Đức.
u Dương Đức vội vàng xoay người: "Chủ nhân của ngươi không ngăn được đao linh đâu, ngươi cho ta tới đi."
"Hừ, Đại Đế ca ca không phải chủ nhân của tôi." Lưu Tô Minh Nguyệt bất mãn lẩm bẩm, điểm chú ý của cô đã hoàn toàn đặt sai chỗ.
Giờ phút này, một tiếng thét thê lương đột nhiên phát ra từ trong cơ thể Tiêu Trần.
u Dương Đức sững sờ tại chỗ, hắn ta có thể khẳng định đó là tiếng kêu của đao linh Cuồng Dạ.
Chỉ là âm thanh này đã hoàn toàn mất đi vẻ thô bạo và âm lãnh vừa rồi, hiện tại hoàn toàn là kinh hãi và sợ sệt.
u Dương Đức có chút không hiểu, Cuồng Dạ đang sợ cái gì?
"Chẳng lẽ mỹ nhân tao nhã vô song trước mặt này thật sự có thể dạy dỗ Cuồng Dạ sao?"
Ai mà tin được? Dù sao u Dương Đức cũng không tin.
...
Cuồng Dạ chướng mắt Tiêu Trần vì cảm thấy Tiêu Trần quá yếu.
Nhưng không có cách nào, vì Tiêu Trần đã cầm đao, nó chỉ có thể ăn mòn Tiêu Trần.
Cuồng Dạ tự tin tràn đầy xâm nhập thức hải của Tiêu Trần, nhưng khoảnh khắc tiếp theo nó bỗng ngây dại.
Mặt quỷ cực lớn nhăn nhó nhìn thức hải của Tiêu Trần, giờ phút này trong đầu nó không có suy nghĩ nào khác, chỉ có một loạt từ ngữ không ngừng hiện lên để hình dung những gì nó nhìn thấy trước mắt.
"Rộng lớn, bao la, vô ngần, trống trãi, mênh mông, vĩ đại, bao la hùng vĩ, bích ba vạn khoảnh, rộng lớn bát ngát, mênh mông vô bờ, vô biên vô tận."
Những từ ngữ để hình dung về biển cả này dường như cũng không đủ để hình dung cảnh tượng trước mắt.
Bởi vì những gì thực sự trước mắt nó là cả một đại dương bao la bát ngát.
Trong vùng biển rộng lớn này, Cuồng Dạ cảm thấy mình bé như một con sâu cái kiến, thậm chí còn nhỏ bé hơn cả một con sâu cái kiến nữa.
"Hả? Khách mới?"
Một giọng nói dịu dàng vang lên trong tâm trí Cuồng Dạ, sau đó một thiếu niên trông rất tao nhã trong bộ quần áo màu xanh xuất hiện trước mặt nó.
Thiếu niên rất đẹp, khí chất nho nhã, tuy còn rất trẻ nhưng vẫn ra dáng như một thầy giáo.
Linh hồn của Cuồng Dạ không ngừng run rẩy, nó muốn chạy trốn, nhưng bất kể như thế nào nó cũng không dám nhúc nhích một tí nào cả.
Bởi vì đối mặt với thiếu niên này, nó cảm giác như đối mặt với vầng trăng sáng, còn bản thân chỉ là một con đom đóm tầm thường trên mặt đất mà thôi.
"Linh?"
Thiếu niên chắp hai tay sau lưng, tò mò đi vòng quanh mặt quỷ khổng lồ hai vòng.
Thiếu niên còn nghịch ngợm kéo kéo cằm mặt quỷ, trong khi Cuồng Dạ không dám giãy dụa, thậm chí không dám nhúc nhích tí nào.
Giờ phút này Cuồng Dạ ngoan ngoãn như một con chó con.
"Chà, là linh thật này, loại nào vậy ta?" Thiếu niên nở nụ cười.
Thiếu niên cười rộ lên rất đặc biệt, đôi mắt hơi híp lại, sau đó khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Nó tạo cảm giác thiếu niên cười bằng mắt trước, sau đó là môi và cuối cùng nụ cười này lan ra toàn bộ khuôn mặt của hắn, khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong làn gió xuân.
Nghe câu hỏi của thiếu niên, Cuồng Dạ ngoan ngoãn như học sinh đối mặt với giáo viên, nói khẽ: "Thưa đại nhân, tiểu nhân là đao linh."
Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu, tò mò hỏi: "Ngươi tự mình đi vào, hay là bị tên kia nhốt vào?"
Khi Cuồng Dạ nghe thấy, suýt chút nữa sợ hãi muốn khóc, đồng thời trong lòng nó cũng có một chút khó hiểu.
Tại sao một thứ khủng bố như vậy lại sống trong thức hải của thiếu nữ kia chứ, chuyện này đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của nó.
Nhưng đây không phải là điều nên được xem xét bây giờ.
Cuồng Dạ nghĩ nghĩ, không biết nên trả lời như thế nào.
Nói tự mình đi vào, thiếu niên này dùng mông cũng biết nó muốn khống chế chủ nhân thức hải.
Nhưng nếu nói là bị nhốt vào, đừng nói tới vấn đề thể diện, nếu như chủ nhân thức hải và thiếu niên đối chất với nhau, nó sẽ bị lòi đuôi ngay lập tức.
Mình không chỉ muốn khống chế chủ nhân thức hải, mà còn con mẹ nó nói dối, đến lúc đó kết cục chỉ nghĩ thôi cũng đáng sợ lắm luôn.
Thấy bộ dạng mặt quỷ khó xử đến muốn khóc, thiếu niên cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Yên tâm đi, có lẽ hắn không muốn tiêu diệt ngươi đâu, nếu không ngươi đã tan thành mây khói từ đời nào rồi."
Nghe thấy lời an ủi của thiếu niên, trái tim của Cuồng Dạ cuối cùng cũng bình tĩnh một tí.
Lúc này, thiếu niên nhìn vào phía xa, cười nhẹ rồi dịu dàng nói với mặt quỷ.
"Bất kể bản chất của ngươi như thế nào, ta vẫn là muốn nói dong dài một câu. Hướng thiện nhiều hơn mới là đại đạo. Nói nhiều cũng vô ích, ngươi tự giải quyết cho tốt nhé."
Nói xong bóng dáng thiếu niên biến mất không còn chút tung tích.
Lúc này, bóng dáng Tiêu Trần đột nhiên xuất hiện trước mặt Cuồng Dạ.
Tiêu Trần khẽ móc ngón tay xinh đẹp của mình, nước biển bên dưới lập tức phóng lên trời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận