Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 202: Lời tuyên bố vô căn cứ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:10
Một suy nghĩ kỳ lạ đột nhiên dâng lên trong tim 'Thì ra ngoại trừ đồ ăn còn có những thứ tốt đẹp hơn. '
Nó cố gắng há miệng, âm thanh ô ô a a phát ra từng trong cổ họng.
Tiêu Trần mỉm cười nhìn nó, mở miệng nói: "Không vội, cứ từ từ."
"Ô ô."
"A a."
Rất lâu sau cuối cùng âm thanh ô ô a a trong cổ họng nó biến mất, một giọng nói ngọt ngào mềm mại say lòng người vang lên bên tai Tiêu Trần.
"Cảm ơn."
Tiêu Trần rất hay khoan dung với yêu, không chỉ riêng vì mình đã từng nuôi một con hồ ly béo.
Mà quan trọng hơn là Tiêu Trần có một người bạn tên 'Hắc Phong' cũng là yêu, cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi chính là như vậy đi.
Tiêu Trần vẫy tay với nhện yêu, nói: "Nếu đã thông suốt thì sau này phải chuyên tâm tu hành, đừng chỉ lo tìm thức ăn, được rồi, nên làm gì thì làm đi!"
Nhện yêu hơi giật mình nhìn Tiêu Trần, gật đầu thật mạnh, nhưng cũng không có ý định bỏ đi, mà dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm Tiêu Trần, dường như muốn nói gì đó.
Tiêu Trần nhìn cặp mắt to kia cảm nhận được một sự biết ơn nồng đậm.
Hắn cảm thấy hơi đau đầu, loại chuyện này cũng coi như một loại nhân quả.
Chuyện người tu hành phải để ý nhất chính là chặt đứt nhân quả, tự do tự tại.
Nếu xử lý không tốt một chút nhân quả nhỏ này, chờ đến khi tu vi cao hơn, nhân quả sẽ càng ảnh hưởng lớn hơn, đến lúc đó nói không chừng còn bị lật thuyền trong mương.
Tiêu Trần đã từng gặp được một Đại Năng, lúc còn trẻ điểm hóa quá một con hoa yêu, kết quả con hoa yêu kia lại yêu anh ta.
Nhưng sao Đại Năng lại có thể để ý đến một con hoa yêu nhỏ bé, kết quả hoa yêu vì để thu hút sự chú ý của Đại Năng mà liều mạng tu hành, nhưng Đại Năng vẫn không liếc nhìn hoa yêu một cái, thậm chí còn trốn tránh.
Cuối cùng vậy mà hoa yêu lại đồ sát một tòa thành, ép Đại Năng xuất hiện.
Cuối cùng Đại Năng tự tay giết chết hoa yêu đã nhập ma, nhưng mà mấy trăm tính mạng người dân cả thành tuy không phải chính tay Đại Năng giết, nhưng cũng không thoát khỏi liên quan đến anh ta.
Cuối cùng Đại Năng bị dính nhân quả lớn, tâm cảnh lại bị hao tổn, trong lúc phá kính tâm ma hiện lên, lại đưa tới thiên địa trấn áp, cuối cùng tan thành mây khói.
Loại chuyện nhân quả này là kỳ diệu nhất, là tốt hay xấu không ai đoán trước được.
Ngay cả một Đại Đế như Tiêu Trần vậy mà cũng bởi vì chạy 'Dòng sông Thời gian' nhiều mà cũng dính nhân quả, cuối cùng dẫn tới bản thân mình ở trên một khe hở trên bầu trời ngã xuống.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút cười nói: "Giọng mi nghe rất êm tai, chờ lần sau gặp lại hát một bài cho ta nghe, coi như là báo ơn đi."
Nhện yêu nghe vậy khuôn mặt đang cứng đờ bỗng nở nụ cười thật tươi, sau khi gật đầu thật mạnh thì nhảy vào trong động biến mất.
Đuổi nhện yêu đi rồi Tiêu Trần nhìn sang cô gái đang nằm dưới đất, có vẻ giải độc đan của Trần Văn đã có hiệu quả, cô gái đã bình tĩnh trở lại.
Lúc này, lông mi thật dài của cô gái khẽ nhúc nhích, tiếp theo chậm rãi mở mắt ra.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết rung động trời đất chọc thủng rừng cây yên tĩnh.
Cô gái cuộn tròn cả người hung tợn nhìn Tiêu Trần.
Cô ta nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, nuốt lời nói thô tục đã đến bên miệng trở về.
Cắn răng nói: "Anh đã làm gì tôi?"
Tiêu Trần lập tức duỗi cổ đến trước mặt cô gái, cũng hung tợn nói: "Cô nghĩ tôi có thể làm gì cô? Cô nghĩ tôi có thể làm gì cô hả?"
Cô gái nhìn gương mặt sạch sẽ của Tiêu Trần, đỏ mặt lùi về phía sau.
"Sao... Sao tôi biết được anh đã làm gì tôi, anh còn có thể làm gì tôi chứ?" Cô gái nhìn cơ thể mình đã bị cởi chỉ còn lại nội y, tủi thân rớt nước mắt.
Tiêu Trần đương nhiên hiểu ý cô ta, có điều một bộ xương khô như hắn lại bị người ta hiểu lầm làm loại chuyện này, đúng là chuyện hài hước nhất trên đời mà.
Tiêu Trần tức giận đến đầu sắp bốc khói, bất thình lình ngồi xuống trước mặt cô gái, thọc tay vào thân thể mình.
Một cái xương sườn bị Tiêu Trần móc ra, sau đó bày trên mặt đất, lại thọc tay vào móc xương ra.
Cô gái nhìn thấy cảnh tượng kia thì mếu máo chuẩn bị khóc òa lên.
Tiêu Trần hung dữ nói: "Khóc? Cô dám khóc ông treo cô lên cây."
Cô gái lập tức ngậm miệng lại, cô ta dám chắc rằng người đàn ông này rất có khả năng làm ra chuyện không có phong độ này.
Dù sao thì mới cách đây không lâu mình còn bị tên này treo trên đèn đường mà.
Tiêu Trần rút từng cây xương ra xong bày ra đất thành một bộ xương khô, tuy rằng thiếu mấy cây nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cảnh.
Tiêu Trần chỉ vào bộ xương khô dưới đất, nói: "Lại đây, cô dạy tôi xem làm chuyện đó như thế nào, con mẹ nó hôm nay tôi phải học cho kỹ mới được."

Bình Luận

0 Thảo luận