"Rõ." Huyết tinh khủng khiếp lao ra khỏi cửa lớn, mang theo sát khí ngập trời.
Ở chỗ xa hơn Đại Bạo Diễm, một luồng ma khí ngập trời bao phủ hư không xung quanh.
Một cô gái mặc váy dài màu đỏ, chậm rãi đi ra từ bên trong ma khí.
Váy dài màu đỏ tươi tỏa ra hào quang mê hoặc, thậm chí đè cả ma khí ngập trời kia xuống.
Trong tay cô gái mang theo một cái hồ lô rượu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không có một tí biểu cảm.
Cô gái mở hồ lô rượu ra, ngửa đầu ực mạnh một hớp lớn.
Rượu tràn ra, theo khóe miệng của cô chảy xuống.
Cô quay đầu đi, đưa đầu lưỡi đỏ tươi liếm rượu ngon tràn ra bên môi, khẽ cười nhẹ.
Nhìn cánh cửa đỏ tươi phương xa kia, mắt đẹp không có một tia gợn sóng, giống như vực sâu đầm cổ của ma vật sống, làm người sợ hãi.
Rõ ràng là con mắt xanh biếc tựa như ngọc lưu ly, lại có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng kinh khủng máu tươi tràn ra trên mặt sông đen đặc.
Cô gái lắc đầu nhàm chán, lại rót một hớp rượu lớn, cúi đầu xuống nhìn chân của mình.
Trên chân của cô, mang một đôi giày thêu màu đỏ, trên chiếc giày nho nhỏ thêu một đóa hoa màu đen yêu dị.
Cô gái nhìn giày thêu của mình, đột nhiên cười.
Khi cô cười lên lại có hai cái má lúm đồng tiền nông nông, khiến khuôn mặt lạnh như băng của cô thêm phần hoạt bát.
Cô gái cởi giày của mình, đặt bên cạnh mặt mình, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dùng khuôn mặt vuốt ve.
Sắc mặt của cô dần dần trở nên ửng đỏ, lông mi thật dài không ngừng run rẩy, trong hơi thở cũng phát ra tiếng rên rỉ nhàn nhạt.
Bức tranh này, thật sự quá đẹp.
Giống như nộ liên nở rộ trong hư không, tràn ngập mê hoặc vô tận.
"Ma Chủ." Binh lính mặc giáp đen toàn thân đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô gái, cung kính quỳ trên mặt đất.
"Ừ."
Cô gái ừ nhẹ nhàng một tiếng, giọng mũi nhẹ nhàng khiến người ta vô hạn mơ màng.
"Bên kia đã đánh nhau, hình như là Thương Long và Thu Hồng tửu quán, người Hạo Nhiên đại thế giới cũng tới."
Binh sĩ như có mắt không tròng với cảnh hương diễm này, chỉ lo nói lời của mình.
Cô gái bỗng nhiên mở mắt, trong đôi mắt bích lục, là hàn ý vô biên.
"Phát binh."
Hai chữ ngắn ngủi, mang theo sát ý vô tận.
Binh sĩ quỳ trên mặt đất, không hề cử động.
"Ngươi, không nghe thấy sao?"
Từng tia từng sợi lửa màu đen, tản ra từ trong thân thể cô gái, lan đến trước người binh lính.
"Được rồi."
Một thân hình cao lớn bao phủ trong màn sương đen, đột nhiên xuất hiện ở trước người binh sĩ, chặn ngọn lửa đen của cô gái.
"A Đại Tế Ti à, anh cũng tới sao."
Cô gái cười, vuốt ve giầy thêu trong tay một cách bệnh hoạn.
Đại Tế Ti Ma Vực, nhân vật thần bí nhất Ma Vực đại thế giới.
Không có người biết anh ta sống bao lâu, cũng không còn người biết anh ta mạnh bao nhiêu.
Ma Vực đại thế giới có một câu tục ngữ, có thể khái quát địa vị của hắn.
Ma Chủ là nước, Đại Tế Ti là sắt.
Bất luận ứng cử viên cho Ma Chủ thay đổi như thế nào, Đại Tế Ti vĩnh viễn lại chỉ có một.
"Chủ thượng, ngài nháo cũng đã nháo rồi, giết cũng giết được rồi, cần phải trở về, Đại Đế đã không về được."
Trong giọng nói của thân hình cao lớn tràn đầy tiếng thở dài.
Từ sau khi Thôn Thiên Đại Đế mất tích, Vương duy nhất của Ma Vực đại thế giới, người phụ nữ yêu Đại Đế đã bị bệnh, điên rồi.
Cô mang giày thêu Đại Đế tặng cho cô, mang theo hàng tỉ ma binh, một mực đi xuyên qua hư không tìm kiếm.
Thậm chí còn xâm lấn Hạo Nhiên đại thế giới, nổi điên diệt đi mấy tông môn đỉnh cấp.
Bởi vì Ma Chủ cho rằng Đại Đế mất tích, là do sự chiếu cố không chu đáo của những phế vật ở Hạo Nhiên đại thế giới này.
Mấy năm đại chiến liên tục, đã tạo thành thương vong số lượng lớn, Ma Vực đại thế giới oán than khắp nơi.
Nếu như Ma Chủ tiếp tục khư khư cố chấp như vậy, chỉ sợ Ma Vực đại thế giới sẽ gặp phải biến số.
Với tư cách là Đại Tế Ti Ma Vực, anh có cái nghĩa vụ mang Ma Chủ về.
Nếu như cần thiết, anh có thể sẽ làm một ít thủ đoạn cứng rắn.
Cô gái lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Khẳng định Đại Đế vẫn còn, tôi muốn đi tìm hắn, bất luận bao lâu, tôi nhất định có thể tìm được hắn."
"Nếu như ngài vẫn không tìm được thì sao?" Đại Tế Ti thở dài nói.
Cô gái đột nhiên trợn tròn đôi mắt, giận dữ nói: "Tôi vẫn sẽ tìm, đi mỗi ngõ ngách khắp hư không này."
"Cô bị bệnh à."
Đại Tế Ti nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người, thở dài nói: "Ngài thật sự không tính trở về sao?"
Cô gái dường như ý thức được cái gì, khóe miệng phủ lên nụ cười thản nhiên.
"Không có hắn, thế giới này không có bất kỳ màu sắc."
Đại Tế Ti nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi tôn trọng ý của ngài."
"Cảm ơn." Cô gái cắn môi, trong ánh mắt nhanh chóng ngấn lệ.
Đại Tế Ti thở dài một tiếng: "Lạc Hoa, con đường về sau thuận lợi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận