Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 601: Giết chóc (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
"Tộc trưởng, chúng ta phải xuất binh thật ạ?"
"Ừ, bây giờ thế cục loạn hết rồi, ai cũng nhìn chằm chằm vào Tẩu Mã Đạo, một đám cỏ mọc đầu tường cũng đang quan sát tình thế.
Nếu như lần này Xi Vưu đại nhân có thể đánh thắng Thiên Thần tộc thì sẽ rất có lợi cho việc mở rộng địa bàn sau này của chúng ta."
Bọn người người này nói chuyện ở cổng thôn trang nhưng lại không phát hiện trên một gốc đại thụ không xa, có một con quạ đen mắt đỏ tươi đang đậu.
Mắt quạ đỏ tươi nhìn chằm chằm vào cổng thôn trang, cái mỏ hơi hé cứ như đang mỉm cười.
Trong mắt quạ đen xuất hiện một vòng xoáy, không khí trước mắt nó bắt đầu vặn vẹo.
Thân hình quạ đen tản đi, Tiêu Trần mang theo đứa bé xuất hiện trên đại thụ.
Con golden gầy trơ xương dựa sát vào đứa bé. Sắc mặt nó hơi uể oải, có vẻ như không quen với chuyện nhảy qua không gian cho lắm.
"Rột rột rột." Bụng đứa bé đột nhiên phát ra tiếng kêu lên.
"Đói bụng à?" Tiêu Trần hỏi.
Nhóc con cúi đầu có vẻ ngượng ngùng.
"Mỹ Lệ, đi tìm chút đồ ăn cho con bé đi." Tiêu Trần nói với Tiêu Mỹ Lệ ngồi trên vai mình.
"Dạ!"
Trong lòng Tiêu Mỹ Lệ rất chi là không muốn, với tư cách đệ nhất đại tướng dưới tay Đại Đế, đương nhiên cái danh hiệu này là do cô ta tự phong, thế mà lại phải đi tìm thức ăn cho một con kiến hôi, mất mặt chết được.
Tiêu Mỹ Lệ hóa thành một vệt sáng, tức giận bay ra ngoài.
Tiêu Trần nhìn thấy cây gậy đã hơi nát trong tay đứa bé thì tiện tay bẻ gẫy một đoạn cành cây lớn bằng cánh tay bên cạnh.
"Thích đao hay là kiếm?" Tiêu Trần hỏi nó.
Đứa bé mở to cặp mắt tròn xoe của mình, có vẻ như là không hiểu ý Tiêu Trần.
Nhìn đứa bé mặt đầy chấm hỏi, Tiêu Trần gật đầu: "Vậy thì đao đi."
Bàn tay hắn sượt qua nhánh cây, nó lập tức biến thành một thanh đao gỗ.
Cuối cùng thì đứa bé gái cũng hiểu rõ ý của Tiêu Trần. Nhóc con nhìn thanh đao gỗ kia mà trong mắt toàn là mấy ngôi sao nhỏ. Xem ra nó cực kỳ thích.
Tiêu Trần tiện tay khắc thêm mấy chữ trên thân đao gỗ.
"Chuyện trên núi, lên núi bàn."
Chữ của Tiêu Trần ma tính không phải là loại như giun bò rắn trườn của Tiêu Trần nhân tính có thể so sánh được.
Mấy chữ viết này cứng cáp có lực, phóng túng không bị trói buộc cực kỳ hàm súc.
Ma khí đen xuất hiện ở đầu ngón tay Tiêu Trần, hóa thành một con hắc xà tiến vào trong đao gỗ.
Tiêu Trần đưa đao gỗ cho đứa bé. Cho dù là kích cỡ hay độ dài thì đều rất thích hợp với nó.
Đứa bé nhận đao xong vui vẻ múa qua múa lại, nhìn cũng có vài phần hương vị nữ hiệp.
Hiếm khi thấy Tiêu Trần cười cười, trong mắt đầy ý vị sâu xa.
Đao của Tiêu Trần không phải là người nào cũng có thể nhận được.
Thanh đao này hay có lẽ là mấy chữ trên thanh đao sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của đứa bé này.
Tiêu Mỹ Lệ nhanh chóng bay về, phía sau mông kéo theo một chuỗi trái cây xanh xanh đỏ đỏ.
"Chỉ có mấy cái này thôi, chẳng có thứ gì tốt hết." Tiêu Mỹ Lệ nhét hết mớ trái cây sau lưng vào trong lòng đứa bé.
Nếu có người ở đây mà nghe được mấy lời này chắc chắn sẽ khóc bằng tiếng chó.
Xích Viêm Quả, Hàn Băng Diệp còn cả Long Quả Tương.. những thứ này mà còn bảo không phải là đồ tốt thì trên đời làm gì có đồ tốt nữa.
Bởi vì nhiều quá nên đứa bé ôm không nổi, có gần một nửa bị rơi xuống gốc đại thụ.
Nếu như lúc này mà có tên nào ở dưới gốc cây, nhất định sẽ sướng đến phát rồ.
Đứa bé nhìn mớ trái cây xanh xanh đỏ đỏ mà lau lau khoé miệng, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn Tiêu Trần.
"Ăn đi!" Tiêu Trần khẽ gật đầu.
Đứa bé lấy ra một quả to nhất đưa cho Tiêu Trần: "Ca ca cũng ăn đi."
"Cái gì hả?" Trong nháy mắt Tiêu Mỹ Lệ đã xù lông: "Con ranh xấu xí này, dám mời Đại Đế ăn mấy thứ rác rưởi này hả, lão nương mổ chết mi."
"Cốp!" cái đầu nhỏ của Tiêu Mỹ Lệ bị gõ cho một cái.
"Đừng ầm ĩ, Mỹ Lệ." Tiêu Trần nhẹ nhàng nói.
Sau đó hắn nhận trái cây đứa bé đưa rồi nói: "Ăn đi!"
Cùng lúc đó, có rất nhiều sợi tơ không thể nhìn thấy từ trên người Tiêu Trần phóng ra, tiến vào trong cơ thể đứa bé và con golden.
Những thứ này đều là linh quả, mặc dù Tiêu Mỹ Lệ thấy ngứa mắt nhưng cũng không có nghĩa chúng đều là rác rưởi.
Ngược lại, đối với Địa Cầu ở thời điểm hiện tại thì mớ trái này đều là bảo vật vô giá.
Những thứ trái này đều chứa một lượng linh khí khổng lồ cùng tác dụng đặc biệt, người bình thường căn bản là không thể chịu nổi.
Mấy sợi tơ của Tiêu Trần đã khơi thông kinh mạch, dẫn dắt linh khí cho đứa bé này.
Đứa bé vui vẻ há miệng ăn trái cây. Nhóc con ăn một quả thì cũng nhớ đưa cho golden một quả.
Cứ như vậy, một người một chó vui vẻ cùng nhau ăn hết đống trái Mỹ Lệ đem về.

Bình Luận

0 Thảo luận