Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1631: Khởi hành

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Ở chung với người này một khoảng thời gian, Cửu Vĩ Yêu Hồ coi như là hiểu được bản tính của Tiêu Trần, nếu bởi vì một câu nói mà tức giận, sợ rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị con hàng này chọc tức đến chết.
Cửu Vĩ Yêu Hồ tò mò hỏi: "Cậu đang đào cái gì thế?"
"Đào cái động chứ sao, không thì còn là gì được? Chẳng lẽ lại đào mộ cho mình!"
"Cậu..." Cửu Vĩ Yêu Hồ bị nghẹn một lúc lâu sau cũng nói không ra lời.
"Cậu như vậy, là không có cô gái nào thích cậu đâu." Cửu Vĩ Yêu Hồ cắn răng, oán hận nói rằng.
"A phi! Là nơi phồn hoa chơi không vui, hay là tu hành không mê người, tôi cần gì cô gái khác phải thích mình." Tiêu Trần trực tiếp bật lại.
"Chúc cậu độc thân cả đời." Cửu Vĩ Yêu Hồ vẽ các vòng tròn trên mặt đất.
"Ha ha!"
Trước khi vào đêm, Tiêu Trần cuối cùng cũng hoàn thành công trình của mình, một cái hố siêu cấp lớn.
"Xuống phía dưới." Tiêu Trần một phát ôm lấy Cửu Vĩ Yêu Hồ, ném cô ta vào.
Cửu Vĩ Yêu Hồ bị ném lăn lông lốc, cả giận nói: "Cậu không thể nhẹ nhàng hơn chút sao?"
"Gọi ba nghe, gọi ba tôi nhất định sẽ rất dịu dàng, hà hà..." Tiêu Trần cười như một tiện nhân.
Cửu Vĩ Yêu Hồ tức đến gần thổ huyết, trong lòng âm thầm thề, lại nói với Tiêu Trần câu nào nữa, mình sẽ bị thiên lôi đánh xuống.
Ngụy trang kỹ cửa động, trời cũng triệt để tối sầm xuống.
Tiêu Trần nhảy qua nhảy lại trong động, làm xong lớp ngụy trang cuối cùng, mới ngừng lại được.
Trong động lấm tấm màu đen, đưa tay không thấy được năm ngón, điều này làm cho Cửu Vĩ Yêu Hồ mất đi sức mạnh có chút hoảng hốt.
Cố tình Tiêu Trần lại cứ như con lợn chết như nhau, nhảy xuống xong rồi mặc kệ mọi chuyện, ngã đầu nằm ngủ.
Vào đêm khuya, Cửu Vĩ Yêu Hồ nghe tiếng gào thét thê lương bên ngoài, trong lòng sợ hãi.
Thời gian dần qua, Cửu Vĩ Yêu Hồ chuyển sang bên cạnh Tiêu Trần.
Cảm thụ được hô hấp vững vàng của Tiêu Trần, Cửu Vĩ Yêu Hồ cuối cùng cũng yên lòng, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Lúc này Tiêu Trần mở mắt, nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ thiếp đi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi trời sáng, Tiêu Trần lại cõng Cửu Vĩ Yêu Hồ lên đường.
"Vì sao mấy thứ kia không phát hiện chúng ta?" Hiện tại Cửu Vĩ Yêu Hồ đã thả lỏng hơn, ghé lên lưng Tiêu Trần, thỉnh thoảng giật nhẹ tóc của Tiêu Trần, hoặc là chơi đùa lỗ tai, đùa cũng là không nói quá.
Đương nhiên, lời thề cô ta nói trong lòng hôm qua, cũng đã sớm quăng ra ngoài chín tầng mây.
"Bộ dạng rất đẹp, đầu óc lại không tốt lắm." Tiêu Trần lại bắt đầu giễu cợt.
"Cậu thông minh, trên đời này chỉ mình cậu thông minh được chưa!" Cửu Vĩ Yêu Hồ tức giận nhéo lỗ tai của Tiêu Trần.
"Đa tạ khích lệ." Tiêu Trần rất không biết xấu hổ gật đầu.
"Không nói nữa." Cửu Vĩ Yêu Hồ tức giận nhắm mắt lại.
Tiêu Trần lắc đầu nói: "Cô suy nghĩ xem, những bóng đen kia như cái gì?"
Cửu Vĩ Yêu Hồ mờ mịt, những thứ kia ngoại trừ không giống người, thì cái gì cũng giống.
Xem Cửu Vĩ Yêu Hồ một lúc lâu sau cũng đáp không được, Tiêu Trần thở dài: "Các cô ấy, nếu như không có tu vi, chỉ một ít người thường cũng không bằng."
"Đi đêm, sợ ánh sáng, có thể chính xác bắt được vị trí của vật ở trong đêm tối, cô nghĩ giống cái gì?"
"Con dơi." Cửu Vĩ Yêu Hồ đột nhiên nói ra hai chữ.
Tiêu Trần gật đầu: "Nếu là sinh vật, thì sẽ tuân theo đặc tính của sinh vật, trốn trong lòng đất, chắc là sẽ không bị phát hiện. Cũng không biết những người này đã trải qua cái gì, mà lại biến dị theo phương hướng ấy."
Tiêu Trần cõng Cửu Vĩ Yêu Hồ, một đường đi thẳng, vượt qua thung lũng, vượt qua núi cao, vượt qua biển rộng.
Đi trọng ba tháng, trong đó trải qua vài chục lần sinh tử tuyệt cảnh, nhưng cho dù như thế nào, Tiêu Trần và Cửu Vĩ Yêu Hồ cuối cùng vẫn còn sống.
Hôm nay, cảnh sắc trước mắt rốt cục xuất hiện biến hóa.
Một tòa thành cổ, xuất hiện ở trong tầm mắt, có thành thì chứng minh có người, có người thì có biến số.
Tiêu Trần moi Lưu Tô Minh Nguyệt trong ngực ra, con nhóc này, gần đây cứ một mực ngủ, tỉnh thì cũng chỉ là chơi một hồi.
Tiêu Trần suy đoán, bởi vì sự xuất hiện của Mặc Nham nên có thể con nhóc phải thức tỉnh một ít gì đó, dù sao cũng là Thần cùng thời đại với Bàn Cổ đại thần.
Tiêu Trần đặt Lưu Tô Minh Nguyệt vào trong tay Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt ngủ say trong lòng bàn tay, nước mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ không ngừng rơi xuống.
Cảnh này, trong ba tháng qua, xảy ra rất nhiều lần.
Chỉ có trong lúc sinh tử, Tiêu Trần mới có thể giao Lưu Tô Minh Nguyệt cho mình chiếu cố.
Tiêu Trần cười, trong mấy tháng hồ ly này không có tu vi, càng lúc càng giống một cô gái nhỏ.
"Ở chỗ này chờ tôi, nếu như không có nguy hiểm tôi sẽ ra ngoài đón các cô ha." Tiêu Trần cười nhéo mặt nhỏ của Cửu Vĩ Yêu Hồ.

Bình Luận

0 Thảo luận