"Ơ, ta tưởng là ai, hóa ra là Tiểu đầu thương."
Một giọng nói trêu đùa chợt vang bên tai lão nhân.
Lão nhân gia sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười tà mị, sau đó mà cung kính chào: "Kiếm Chủ đại nhân."
Một thanh niên với thân hình tả tơi đột nhiên xuất hiện bên cạnh lão nhân, đúng là Kiếm Chủ đã xuất hiện tại Bất Chu giới.
Kiếm Chủ vươn tay đặt lên vai ông lão, trông như một huynh đệ tốt.
"Tiểu tử, đã nhiều năm không gặp, sao lại già như vậy?" Kiếm Chủ cười hỏi.
Một thanh niên trông không quá hai mươi tuổi gọi một ông già có vẻ ngoài sáu mươi, bảy mươi tuổi là một tiểu tử, điều này thực sự làm cho người ta mở mang tầm mắt.
Nhưng lão nhân không có bất mãn, thậm chí còn có vẻ nịnh nọt.
"Kiếm Chủ đại nhân vẫn hài hước như vậy. Thân thể phàm nhân ta không thể thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử.... Đương nhiên, ta không thể như Kiếm Chủ mà trẻ mãi không già."
"Rắc rắc!" Kiếm Chủ vỗ một cái thật mạnh vào bả vai lãi nhân: "Tiểu tử thối, ngươi vẫn ăn nói giỏi như vậy, ha ha"
Lão nhân có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, thật giống như một tên hậu bối được trưởng lão khen ngợi, lộ ra bộ dạng có chút thẹn thùng.
Lão nhân cẩn thận nhìn vào khoảng không phía xa hỏi: "Người vừa rồi cùng ngươi là..."
"Vợ ta, ha ha ..." Kiếm Chủ rất không biết xấu hổ cười nói.
Lão nhân một hồi xấu hổ, Kiếm Chủ đại nhân chỉ gọi vị đại nhân kia là vợ, đương nhiên chỉ dám gọi trong lòng.
Lão nhân vẫn nhớ rằng vì chuyện này mà Kiếm Chủ đại nhân đã bị vị đại nhân kia đánh gãy rất nhiều xương.
"Em gái này là ai vậy, trông thật xinh đẹp."
Nhìn Hoa Chủ, Kiếm Chủ như Trư ca, suýt chút nữa chảy nước miếng.
"Đây là chủ của Vạn Hoa đời thứ ba, người duy nhất tiến vào Chủ Cảnh Sinh Linh" Lão nhân giới thiệu nói.
Hoa Chủ ngượng ngùng cười cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Xin chào, Kiếm Chủ đại nhân."
"Thật ngoan, đến đây, ca ca dẫn ngươi đi xem cá vàng nha." Kiếm Chủ mỉm cười đi đến bên cạnh Hoa Chủ, giống như là một người chú kỳ quái.
"A!" Hoa Chủ có chút không biết phải làm sao nhìn lão nhân.
Lão nhân cười khổ: "Kiếm Chủ, ngươi đừng trêu chọc nàng, da mặt nàng mỏng."
"Ồ, làm cho bầu không khí sôi động một chút ấy mà." Kiếm Chủ không biết xấu hổ nhìn Hoa Chủ, hận không thể móc mắt của mình ra dán lên người người ta.
"Đúng rồi, những gì ngươi vừa nói không đúng." Kiếm Chủ đột nhiên nói với lão nhân.
Lão nhân có chút sững sờ nói: "Kiếm Chủ đại nhân là muốn nói tới cái gì?"
"Đã bao lâu rồi ngươi không ra ngoài nhìn xem?" Kiếm Chủ hỏi.
Lão nhân suy nghĩ một chút, có chút ngượng ngùng nói: "Ta nhớ không rõ!"
Kiếm Chủ trợn mắt một cái: "Mấy năm nay đã không còn gọi là "Chủ Cảnh" nữa, thay vào đó là cảnh giới Đại Đế, cho nên hai chữ ngươi dùng không chính xác lắm."
"Đại Đế? Khí phách thật lớn, khẩu khí thật lớn" Lão nhân không khỏi than thở.
"Khẩu khí thật lớn?" Cười nhạo một tiếng: "Ngươi có biết Đại Đế đáng sợ như thế nào không?
Lão nhân lắc đầu: "Chẳng lẽ còn ít hơn Chủ sao?"
"Không phải ít, mà ít hơn rất nhiều. Tổng cộng có ba mươi sáu vị Chủ dưới tinh không, nhưng ngươi có biết có bao nhiêu vị Đại Đế không?" Kiếm Chủ giơ ngón tay lắc lắc.
Lão nhân kinh ngạc hỏi: "Mười... mười vị?"
"Gan ngươi không đủ lớn!" Kiếm Chủ lắc ngón tay cười nói.
Lão nhân sắc mặt trở nên vô cùng khó côi: "Chỉ có một vị?"
Kiếm Chủ gật đầu: "Theo ta biết, trên Hạo Nhiên đại thế giới chỉ có một vị Đại Đế duy nhất còn sống."
"Bị dọa rồi phải không, còn có những kẻ cường hãn hơn nữa." Kiếm Chủ vui vẻ vỗ vai lão nhân nói tiếp.
" Chủ cùng Đại Đế, gần như điểm cuối cùng của tu sĩ. Tuy rằng tên gọi khác nhau, nhưng có thể coi là cùng cảnh giới."
"Thế nhưng Đại Đế vẫn luôn là chủ sát phạt, cũng không truyền thừa, danh của Đại Đế, đều là một đường giết tới, sức chiến đấu khủng bố của đại đế, ngươi chưa từng thấy qua, thì không thể tưởng tượng nổi."
"Để ta nói cho ngươi biết, Chủ bình thường nếu như gặp được Đại Đế, phỏng chừng ngay cả phân cũng sẽ bị đánh nát. Ngươi cho rằng gọi là Đại Đế có cái gì không đúng sao?"
Lão bản lau trán, lần này thật sự là đổ mồ hôi.
"Nhân tiện, các người làm gì ở đây?" Kiếm Chủ dường như cuối cùng cũng nhớ ra mình đến làm gì.
Lão nhân chỉ vào một ngôi sao ở đằng xa, lúc này, trường kiếm khổng lồ màu đỏ của Đao Chủ đã bổ tới trên người Huyết Dực Kỳ Lân.
Một vết thương đáng sợ xuất hiện trên lưng con rơi, giống như một thủy triều dâng lên.
Một tiếng hét chói tai vang lên, khoảng không chấn động không ngừng rung chuyển.
"Chà, là một tên thểu năng." Kiếm Chủ khẽ cau mày.
Tiếng khóc của một cô bé vang lên giữa hư không.
"Đại Đế ca ca... hu hu có người đánh ra."
"Huyết Dực Kỳ Lân vừa nói cái gì?" Kiếm Chủ ngoáy ngoáy tai, dường như cảm giác được chính mình bị ảo giác thính giác.
"Hình như là... Đại Đế." Sắc mặt lão nhân có chút khó coi, trong lòng có dự cảm không tốt.
Vẻ mặt của Kiếm Chủ trở nên ngưng trọng: "Đi xem một chút."
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận