Nếu như là tân binh khác, đoán chừng sớm đã bị đuổi ra khỏi cửa, thế nhưng Tiêu Trần thật sự có thiên phú, Dịch Minh luyến tiếc một viên hạt giống tốt như vậy.
"Tôi là một con giòi." Tiêu Trần được mời ra đội ngũ, vừa rảnh rỗi không có việc gì tự mình chơi tiếp ở dưới bóng cây.
"Vù vù vù tôi là một con ruồi."
"Chiếp Chiếp chiếp tôi làm một con gà con."
"Éc éc éc tôi là một con heo con."
"Ha ha!" Cửu Vĩ Hồ trong đội ngũ nhìn Tiêu Trần làm ra các loại tư thế kỳ quái, cười đến run rẩy cả người.
Dịch Minh ở bên cạnh nhìn mà ngẩn người, nếu như ai nói con hàng này đầu óc không thành vấn đề, anh ta đoán chừng có thể liều mạng với kẻ đó.
Lúc Tiêu Trần đang bắt chước đến con heo, một vệ binh thở gấp hổn hển chạy tới.
"Minh tướng quân tới kiểm tra." Vệ binh vẻ mặt kỳ quặc như gặp phải quỷ.
"Phụt..." Nhìn Tiêu Trần còn đang biểu diễn, Dịch Minh coi trọng tinh thần phun ra tại chỗ, "Mẹ kiếp, không có nhận thông báo gì mà bà đanh đá kia lại tới!"
"Dịch đại nhân, ngài có thể kiềm chế chút không, Minh tướng quân nhìn qua giống như tâm tình không tốt lắm." Vệ binh nhìn đại môn nơi đóng quân, thấy không có người, lại chạy nhanh như làn khói.
"Tập hợp, tập hợp."
Dịch Minh vội vã sửa sang xong quân trang, rống lớn, "Tiêu Đại Đầu, cậu mẹ nó đừng đùa, tiến đến tập hợp."
"Tôi là một con heo, tôi thật nhàm chán!" Tiêu Trần ngọa nguậy trên mặt đất, từ từ di đến đội ngũ.
"Tới, tới." Cánh tay của vệ binh cách đó không xa bắt đầu bay múa.
Dịch Minh sợ đến run một cái, bắt đầu khiêng Tiêu Trần còn đang ngọa nguậy, muốn ném con hàng này vào trong đội nhóm.
Mới vừa nâng Tiêu Trần lên tới, một âm thanh lạnh lùng vang lên.
"Dịch đại nhân, nhàn nhã nhỉ!"
Một khí tức lạnh lùng như trời đông giá rét, trong nháy mắt bao phủ sân huấn luyện, khí sát phạt kinh khủng khiến cho tất cả mọi người thấy sợ hãi trong lòng.
"Minh Sơ Hạ, đệ nhất quân đoàn quân đoàn trưởng, một người vì chiến tranh mà sống, người coi hòa bình là địa ngụ, nhiều năm đóng ở vùng biên giới đối kháng cùng Minh Nguyệt thành, tính khí nóng nảy, không hợp với đạo làm người, ai cũng chớ chọc tổ tông sống này." Mập mạp nhỏ ngủ chung phòng cùng Tiêu Trần, nhỏ giọng cùng người bên cạnh phổ cập khoa học.
Dịch Minh khiêng Tiêu Trần, cái cổ trong nháy mắt cứng ngắc, chật vật nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ thoát tục kia.
Thế nhưng Dịch Minh cảm thấy gương mặt này tuyệt không dễ thương, thậm chí so với trong bóng tối, sinh vật khủng bố này còn phải khiến người ta sợ hơn.
"Sơ Hạ đại nhân, ngài ngài làm sao tới đây?" Dịch Minh chật vật hỏi.
"Oa, đại mỹ nữ, chân dài to." Lúc này Tiêu Trần bị khiêng, bắt chước con heo toàn vẹn, nhìn thấy toàn thân quân trang, Minh Sơ Hạ tư thế hiên ngang.
"Phốc chết chắc rồi." Dịch Minh hận không thể hiện tại hoạt quả Tiêu Trần.
Gương mặt thanh lệ của Minh Sơ Hạ, trong nháy mắt đầy sát khí.
Dịch Minh thấy chuyện không tốt, lập tức nói: "Sơ Hạ đại nhân, ngài chớ chấp nhặt cùng tiểu hài tử, hắn đầu óc có bệnh, là người chuẩn bị cho về."
"Đầu óc anh mới có bệnh." Tiêu Trần liếc mắt, "Cô gái đẹp như vậy, đứng ở trước mặt nhìn không thấy sao? Đúng không, đại mỹ nữ, moah moah."
Tiêu Trần nói, nháy mắt một hồi với Minh Sơ Hạ.
"Khụ khụ." Dịch Minh bắt đầu ho kịch liệt, hy vọng tổ tông này đừng lại bức ép.
Minh Sơ Hạ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Trần, âm thanh lạnh lùng nói: "Hiện tại tôi xem như là biết, vì sao tân binh chất lượng càng ngày càng kém."
"Chờ một chút tìm cậu tính sổ." Minh Sơ Hạ cười lạnh một tiếng, xẹt qua Tiêu Trần, nhìn Dịch Minh, "Dịch đại nhân, có bút trướng muốn tính với cậu."
Dịch Minh trong lòng chợt lạnh, vội hỏi: "Sơ Hạ tướng quân, tôi... tôi dường như không có phạm lỗi gì!"
Minh Sơ Hạ nhẹ nhàng ngoắc ngón tay.
Rất nhanh vệ binh gác cửa nơi đóng quân, giải một đám người đi đến.
Dịch Minh mí mắt giật mình, "Trương Tam, Lý Tứ, các người xảy ra chuyện gì?"
Những người này bị áp giải, Dịch Minh lại có thể đều biết, đúng là tân binh mà mình mang qua.
"Cậu tự mình hỏi." Minh Sơ Hạ ngoài cười nhưng trong không cười liếc mắt nhìn Dịch Minh, tránh ra một con đường.
Dịch Minh trong lòng có dự cảm không lành, ngay cả khiêng Tiêu Trần đều quên mất.
Khiêng Tiêu Trần, đi tới trước mặt mấy người bị áp giải, nhìn mọi người cả người là tổn thương, Dịch Minh có chút không nỡ: "Các người xảy ra chuyện gì, là phạm sai cái gì?"
Mấy người cúi đầu, không dám nhìn Dịch Minh, cũng không dám nói lời nào.
"Không dám nói sao? Tôi giúp bọn họ nói." Minh Sơ Hạ lạnh lùng nói, "Đánh một trận trong cứ điểm Bạch Nguyệt, bọn họ trở thành đào binh."
Một lời giật mình thiên tầng lãng, ở thời gian chiến tranh làm đào binh, là phải bị đánh gục tại chỗ.
Dịch Minh thật không ngờ, chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy.
"Sơ Hạ đại nhân, có phải ngài lầm hay không." Dịch Minh có chút không muốn tin, binh lính bản thân mang ra ngoài sẽ là đào binh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận