Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1928: Thư Nguyệt Nguyệt

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Cô đi mà làm."
"Phi!" Cửu Vĩ Hồ liếc xéo Tiêu Trần: "Tôi sớm đã nói rồi, nữ tử của tộc Hồ đều rất xinh đẹp, vậy mà vẻ mặt cậu còn không muốn."
Hai người đang tám nhảm thì hai chiếc xe ngựa lao tới trên đường lớn.
Xe ngựa dừng ở cổng, một đám gia đinh nha hoàn đều vây quanh cổng, hưng phấn líu ríu.
Ba anh em Thư Vọng Kinh bước xuống chiếc xe ngựa đầu tiên.
Thư Vọng Kinh vốn mặt mày rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Trần, ngay lập tức tức giận.
Thư Vọng Kinh rống lên với Tiêu Trần: "Sao không đến đây đón Nguyệt Nguyệt mà còn ngồi trên đầu sư tử nói chuyện?"
Tiêu Trần bất đắc dĩ bĩu môi, nhảy xuống khỏi con sư tử đá, đi đến chiếc xe ngựa thứ hai.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn sang, trong sân lặng ngắt như tờ, bầu không khí dường như có chút căng thẳng.
"Xuống xe đi." Tiêu Trần quả nhiên là kẻ hủy diệt bầu không khí, hắn gõ lên xe ngựa không chút lưu tình, bộ dạng cà lơ phất phơ.
Ba anh em Thư Vọng Kinh phẫn nộ, thực sự muốn đi lên đè tên này ra đánh một trận tơi bời.
Màn xe ngực được một bàn tay thon dài mảnh khảnh xốc lên, sau đó một bóng dáng yểu điệu từ trong xe ngựa nhảy xuống.
Đúng vậy, là nhảy xuống đấy, nhìn thấy cảnh này, ba lão gia hỏa che trán, tâm tính vẫn không thay đổi chút nào!
Khi mọi người nhìn thấy cô gái mặc váy đỏ, tất cả đều xuýt xoa vì quá xinh đẹp.
Tiêu Trần lau nước miếng, đây thật sự là Thư Nguyệt Nguyệt sao?
Cô gái trước mặt có vẻ như mọi thứ đều vừa vặn.
Nếu tăng thêm một phần thì dài quá, giảm một phần thì ngắn quá, thoa thêm phấn thì trắng quá, tô thêm son thì sẽ quá đỏ. Lông mày như lông chim trả, da như tuyết trắng, eo như bó tố, răng trắng như ngọc. Tự nhiên cười nói, mê hoặc vương triều, say đắm kinh đô.
Mặc dù có chýt không tin, nhưng nhìn dáng vẻ mặt mày của cô gái, Tiêu Trần có thể nhìn thấy bóng dáng của Thư Nguyệt Nguyệt.
"Trông... có đẹp không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Nguyệt Nguyệt ửng đỏ, cúi đầu nghịch góc áo của mình.
Không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà giọng nói còn rất êm tai.
"Đẹp... đẹp lắm." Tiêu Trần vừa há miệng, nước miếng liền chảy xuống, gần như không có hình tượng!
"Vậy anh có thích không?" Thư Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Trần, trong mắt làn thu thủy dịu dàng, như có những ngôi sao nhỏ đang nhấp nháy.
Tiêu Trần lau nước miếng, hăng háo gật đầu: "Thích lắm, ai mà không thích là cháu trai."
Thư Nguyệt Nguyệt vui vẻ ôm lấy cánh tay của Tiêu Trần.
Bộ ngực mềm mại của Thư Nguyệt Nguyệt đè xuống cánh tay của Tiêu Trần, máu mũi Tiêu Trần lập tức phun ra ngay tại chỗ.
"Thật... Thật... Thật lớn." Tiêu Trần không khỏi cảm thán một câu.
Thư Nguyệt Nguyệt cũng nhận ra tư thế này quá mức mập mờ, có chút xấu hổ cúi đầu, nhưng không muốn buông tay ra.
"Tất cả giải tán đi, đi chuẩn bị tiệc tối đi, tối nay có khách." Sau khi mọi người đã thấy đủ rồi, Thư Vọng Kinh phất tay bảo mọi người thối lui.
"Tiện nghi cho tên tiểu tử thối cậu rồi." Thư Vọng Kinh trừng mắt nhìn Tiêu Trần, nhưng không đi lên làm phiền hai người họ.
Chú hai và chú ba bóp bóp nắm tay về phía Tiêu Trần, ý tứ rất rõ ràng, nếu dám ăn hiếp con bé, sẽ đánh cho hắn phọt rắm.
"Hai người cứ chậm rãi thân mật nhé, tôi đi dạo chơi đây." Cửu Vĩ Hồ vui vẻ chạy trốn.
"Các anh... Đệch mợ..." Tiêu Trần nhìn đám người biến mất không khỏi mắng một câu.
"Này... Hắc hắc..." Tiêu Trần hơi xấu hổ nhìn Thư Nguyệt Nguyệt.
Bây giờ không có ai, Thư Nguyệt cũng không ngại ngùng nữa, vui vẻ nở nụ cười: "Tôi biết anh không thể lấy tôi, nhưng tôi vẫn muốn ở bên anh thêm một thời gian nữa, trước khi anh rời đi có thể ở bên tôi không?"
Tiêu Trần có chút bất đắc dĩ, vận may đào hoa của hắn có phải là quá vượng quá không vậy trời?
Nhìn những thứ sáng lấp lánh trong mắt Thư Nguyệt Nguyệt, Tiêu Trần không nỡ từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thư Nguyệt Nguyệt vui vẻ đến mức đôi mắt híp lại, đột nhiên hôn cái chụt lên khuôn mặt của Tiêu Trần.
"Hihi..." Thư Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Tiêu Trần hơi sững sờ, cười khúc khích.
Tiêu Trần cũng mỉm cười, nắm lấy tay Thư Nguyệt Nguyệt, chậm rãi tản bộ dọc theo con đường lớn.
Không ai nói gì, chỉ lặng lẽ đi dạo xung quanh, Thư Nguyệt Nguyệt cảm thấy nếu cô ấy cứ đi dạo mãi như thế này cũng là một lựa chọn tốt.
...
Sắc trời dần dần tối, phủ Thủ tướng dần trở nên náo nhiệt.
Các quan chức từ khắp nơi đều đến chúc mừng, Thư Vọng Kinh vui mừng có được một vị đại tiểu thư.
Tuy bây giờ trận doanh đã rõ ràng, nhưng đều là quan đồng liêu, vẫn còn phải giữ mặt mũi với nhau.
"An Định Hầu, Dịch đại nhân đến." Giọng nói này khiến những người có mặt ở đây tròn mắt.
Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, bởi vì Dịch Minh rất ít khi dính vào những chuyện này, hắn ta hoàn toàn là không qua lại nhiều, phần lớn thời đều ở nhà với nương tử của mình.

Bình Luận

0 Thảo luận