"Chạy mau!"
Sở Mộc Tâm gào lên rồi ôm chặt lấy Thanh Oanh, hóa thành một luồng sáng xanh, dùng hết tốc lực lao về phía trước.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh nhưng sóng xung kích khủng khiếp kia còn nhanh hơn.
Tất cả mọi người ở đây đều bị dư chấn hất văng ra một đoạn, miệng hộc đầy máu.
Không một ai dám trì hoãn nữa, vội vàng rời khỏi Tinh Long đại lục cứ như một đám chó nhà có tang.
Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
...
Phía trên miệng hố trời khổng lồ kia, từ trên trời giáng xuống mười mấy tảng thiên thạch có đường kính hơn 5km cháy hừng hực.
Bàn Cổ Tà Tướng đứng dưới hố trời, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng như Ma Thần Diệt Thế này thì không thể tin nổi mà thốt lên: "Đây là giở trò bịp bợm chứ gì!"
Rầm!
Khi tảng thiên thạch đầu tiên rơi xuống mặt đất, Bàn Cổ Tà Tướng cũng bị kích thích đến ngơ người.
"Ác Bạo."
Ác ý xung quanh hắn ta điên cuồng xoay tròn, tạo thành vô số gió bão phía trên đại địa.
Gió bão kinh khủng cuốn theo cát đá vô tận, lao mạnh về phía những tảng thiên thạch khổng lồ đang rơi xuống.
Cơn bão ác ý và Phách Vương Thiên Chinh đập mạnh vào nhau trên không trung, tất cả đều tan thành bọt nước.
Toàn bộ Tinh Long đại lục đều bị liên lụy.
Đại lục hứng chịu uy lực của vụ nổ nên không ngừng lún xuống, một lượng nước biển khổng lồ tràn vào đất liền.
"Hổ Phác Thiên Chinh." Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Trần ma tính lại một lần nữa vang lên.
Một cái đầu hổ đen cực lớn xuất hiện trên bầu trời.
Chữ vương trên trán đã nói lên sự uy nghiêm bất khả xâm phạm của nó.
Bịch!
Bàn Cổ Tà Tướng đột nhiên nhảy khổ hố trời.
Hắn ta ngước nhìn bóng dáng con hổ khổng lồ đang dần lộ rõ trên không trung, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.
Lúc này hương thơm kỳ lạ đã tràn ngập cả trời đất.
Lúc này, Ác Hoa trong vòng xoáy khổng lồ kia đã hoàn toàn nở rộ, tỏa ra hương thơm bay khắp muôn nơi.
Chẳng qua, mùi hương này phiêu đến đâu thì vạn vậy tàn tạ mục nát đến đó. Giống y như gỗ mục đã để quá nhiều năm, vừa chạm vào liền biến thành bột phấn bay đi.
Trong mắt Bàn Cổ Tà Tướng đầy ý cười, Ác Quả xuất hiện rồi.
"Thình thịch, thình thịch."
Vòng xoáy khổng lồ trên không trung truyền ra từng đợt âm thanh của tiếng mạch đập, tự như một gã khổng lồ đã say ngủ rất nhiều năm chuẩn bị thức giấc.
Trời đất cũng rung động theo tiết tấu của âm thanh kia.
Lúc này, ác ý trên khắp Bất Chu Giới giống như đã nổi điên, cuồn cuộn tràn hết vào trong Ác Hoa.
Không có sự che phủ của ác ý nên không trung bỗng sáng hẳn lên. Có vẻ như bóng đêm vĩnh hằng cũng dễ dàng bị giải trừ.
Lúc này, Ác Hoa được rót vào một lượng ác ý khổng lồ, ba cánh trong cùng đã xoè ra
Theo rung động của nhịp đập kia, cánh hoa bắt đầu rụng xuống. Sau đó, chúng hóa thành những tia sáng huỳnh quang cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng theo lý nào nói, thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm.
Từng mảnh nhỏ cánh hoa rụng xuống, một quả mọng lớn chừng nắm đấm xuất hiện trên Ác Hoa đã trụi lủi.
Quả mọng này có lớp vỏ nhăn nhúm chẳng khác gì một bộ óc, hơn nữa nó còn đang không ngừng co bóp.
Nhìn thật sự gớm muốn chết, cứ y như đang dùng ác y làm chất dinh dưỡng, không ngừng hấp thu. Buồn nôn như thế thì ai mà chào đón nổi.
Lúc này, tất cả ác ý bị lốc xoáy khổng lồ thu lại đã căng tràn bên trong thứ quả kỳ quái kia, khiến nó càng ngày càng căng mọng.
Bàn Cổ Tà Tướng bay đến bên cạnh quả mọng. Hắn ta không hề do dự, đưa tay hái Ác Quả xuống.
"Ha ha"
Nhìn Ác Quả trong tay, Bàn Cổ Tà Tướng liếc xuống hố trời, cười nói: "Mi dựa vào cái gì mà đánh với ta?"
Lời còn chưa dứt, hắn ta đã bất ngờ nhét Ác Quả vào trong miệng.
Vô số hoa văn kỳ dị xuất hiện xung quanh cơ thể Bàn Cổ Tà Tướng, tạo thành những hình vẽ vô cùng quái dị.
Bàn Cổ Tà Tướng đứng giữa mớ hình vẽ, khí thế trên người tăng lên vùn vụt.
Không khí chung quanh hắn ta không chịu được sức mạnh áp chế kinh khủng này nên lập tức bị cho tan tành, lộ ra những khoảng hư không rách nát tàn tạ.
Lúc này trên vòm trời, nước mưa trút xuống như thác đổ. Dường như Thiên Đạo đang khóc nỉ non.
Tiếng khóc than vô hạn vang lên khắp đại đại, dường như vạn vật đã nhìn thấy số mệnh của mình.
Hắc khí bao quanh Bàn Cổ Tà Tướng từ từ tản hết, lộ ra khuôn mặt nguyên bản của hắn ta.
Đó là một người đàn ông trung niên tầm ba mươi tuổi, đang đứng sừng sững giữa không trung.
Người đàn ông này có khuôn mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, quang minh chính đại. Sợ rằng sẽ chả có ai tưởng tượng ra việc khuôn mặt này có liên quan đến Bàn Cổ Tà Tướng.
"Gương mặt này đúng là đáng ghét thật chứ!" Bàn Cổ Tà Tướng tự sờ lên mặt mình, ánh mắt đầy vẻ hoài niệm.
"Gràoo!"
Lúc này, từ trên trời vọng xuống tiếng hổ gầm vang.
Con hổ đen khổng lồ đã xuất hiện toàn bộ, cơ thể dài đến mấy chục cây số mang uy áp không thể tưởng tượng nổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận