"Tu hành cho tốt đi." Tiêu Trần cười, xoa đầu Độc Cô Tuyết.
"Ò!" Độc Cô Tuyết cúi đầu, có chút thất vọng.
"Đến lúc đó ra tiền tuyến với tôi." Tiêu Trần nói thêm một câu.
Đôi mắt của Độc Cô Tuyết sáng rực lên, vui vẻ nở nụ cười.
"Đúng rồi, cậu còn có một nhiệm vụ đây!" Tiêu Trần vỗ vỗ trong ngực, cái mông của Tiêu Trần thần tính như giòi nhúc nhích loạn xạ: "Tập hợp tất cả luyện khí sư chế tạo pháp khí, đừng tìm lý do với tôi. Tôi mặc kệ cậu sử dụng phương pháp gì, cho dù uy hiếp ép buộc, hay thuê với nhiều tiền, tôi sẽ cho cậu hai tháng. Hai tháng sau phải bắt đầu công việc. Cậu không phải lo lắng về tài liệu, tôi sẽ xử lý."
"Đáng ghét quá đi, lắm việc dữ vậy." Tiêu Trần thần tính đảo con ngươi xinh đẹp, nhưng không lập tức cự tuyệt.
"Muốn tôi đồng ý cũng được, cậu có thể hôn tôi một cái được không? Tôi vẫn không biết cảm giác được hôn là như thế nào đây nè!" Tiêu Trần thần tính chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Phụt..." Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu.
"Cuốn xéo cho ông!" Tiêu Trần đứng dậy, ném Tiêu Trần thần tính trong ngực ra ngoài.
"Cái đồ keo kiệt, pu pu pu..." Tiêu Trần Thần phồng má lắc lư rời đi.
"Còn không đi làm việc đi." Tiêu Trần hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hắc Phong đang xem náo nhiệt ở bên cạnh.
Trên mặt Hắc Phong lộ ra vẻ chế giễu, lắc lắc đầu heo, vặn vẹo bờ mông căng tròn, trong miệng phát ra tiếng pu pu pu rồi biến mất khỏi tầm mắt của Tiêu Trần.
"Tiểu Tuyết, cô cũng đi làm việc của mình đi, bây giờ không thể lãng phí thời gian được nữa."
Độc Cô Tuyết nghiêm túc gật đầu, rời khỏi đây.
Sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lại một đám động vật nhỏ đang chơi đùa trên bãi cỏ.
Tiêu Trần trừng mắt: "Còn chơi nữa hả? Mau đi tu luyện cho ông, nếu không đến lúc đó ông sẽ cho chúng mày trở thành bia đỡ đạn hết đấy."
Một đám nhóc con nghe thấy thế ngay lập tức giải tán.
"Cuối cùng cũng yên tĩnh." Tiêu Trần dựa lưng vào ghế, nhìn ánh trăng vằng vặc trên bầu trời.
"Chúng ta có quen nhau không?" Chẳng biết lúc nào, một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhướng mắt, duyên dáng yêu kiều, một bộ váy đỏ ngọc dát vàng đứng ở trước mặt hắn.
Tiêu Trần đã sớm phát hiện ra cô gái này, nhưng hắn không có tâm trạng để ý đến cô mà thôi.
"Không quen." Tiêu Trần lắc đầu.
Cô gái này không hề đơn giản, xung quanh Thánh Sơn này có trọng binh Yêu tộc canh gác, muốn qua mặt được thủ vệ mà không bị phát hiện thì phải có một số bản lĩnh đấy.
Gương mặt đáng yêu Kim Tương Ngọc nhăn lại, nghiêng đầu nhìn Tiêu Trần: "Nhưng tôi nghĩ tôi biết anh đấy."
"Tôi đã hơn mười năm không trở về, chúng ta không quen biết nhau đâu." Tiêu Trần không kiên nhẫn lắc đầu.
"Được rồi!" Kim Tương Ngọc bất đắc dĩ nhún vai, vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra: "Tên tôi là Kim Tương Ngọc, bây giờ chúng ta quen nhau rồi."
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Trần ngẩng đầu hơi bất đắc dĩ cười, thật sự là nhân kiếp trước, quả kiếp sau mà!
"Em gái, trở về tu hành đi." Tiêu Trần cười lắc đầu.
Kim Tương Ngọc cũng không phải là người càn quấy, cười trêu ghẹo nói: "Được rồi, nhưng dù gì anh cũng đã biết tên tôi, cũng phải cho tôi biết tên của anh chứ!"
"Tiêu Đại Đầu, cô có thể gọi tôi là anh Đại Đầu."
"Được rồi, anh Đại Đầu, hẹn gặp lại." Kim Tương Ngọc vẫy vẫy tay, đứng trên phi kiếm xẹt ngang qua vòm trời.
"Cô gái này thiên tư độc nhất vô nhị, không định nhận một đồ đệ à?"
Thanh Y bước ra từ bóng râm cách đó không xa, hỏi với vẻ trêu chọc.
"Nhận cái rắm ấy, đến lúc đó dạy thành vợ luôn hả." Tiêu Trần tức giận liếc mắt.
"Nhân duyên với phụ nữ của cậu gần đây không tệ, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu một gia đình, sinh mấy đứa con à?" Thanh Y kéo chiếc ghế bên cạnh sang, đặt mông ngồi lên.
"Dẹp mẹ đi!" Tiêu Trần lắc đầu: "Tôi là người không có trách nhiệm, không nên làm chậm trễ con gái người ta."
"Haha!" Thanh Y không nhịn được cười: "Những lời này nếu người khác nói thì tôi tin, nhưng nếu là cậu nói thì tôi không tin."
"Anh coi trọng tôi thật đấy." Tiêu Trần lắc đầu.
"Thôi, chúng ta đừng nói nhảm nữa." Tiêu Trần kéo cuộc trò chuyện trở lại đúng quỹ đạo: "Bây giờ lợi nhuận của thương đội Hư Không thế nào rồi?"
"Tôi biết cậu muốn hỏi." Thanh Y duỗi tay ra bắt lấy hư không, lấy ra một chồng sổ sách dày cộm.
Thanh Y trêu chọc nói: "Cậu tự xem hay là để tôi báo cáo cho cậu."
Nhìn chồng sổ sách dày cộm, Tiêu Trần sở hết cả da gà, lắc đầu: "Anh báo cáo cho tôi luôn đi!"
"Biết rồi." Thanh Y phất phất tay, cất sổ sách đi: "Bây giờ, thu nhập của thương đội Hư Không chủ yếu đến từ những mảng lớn như: pháp khí, công pháp, khoáng sản, vân vân và mây mây."
"Thôi thôi thôi..." Tiêu Trần xua xua tay, đầu có chút đau: "Nói cho tôi biết mấy năm qua anh kiếm được bao nhiêu là được rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận