Trong rừng rậm Cực Dạ.
Tiêu Trần vừa bước vào, đã hối hận, bởi vì Tiêu Trần phát hiện Nho Sinh đang nổi giận vậy mà lại không đuổi theo mình.
Tiêu Trần không phải kẻ ngốc, chỉ có một lý do tại sao Nho Sinh không đuổi theo, đó là ở đây có thứ gì đó có thể uy hiếp hắn ta.
Thứ có thể uy hiếp Tôn Giả!
Tiêu Trần cũng không biết, nên nói là hắn may mắn hay không may mắn đây nhỉ?
"Ít nhất thì trước tiên đã thoát khỏi cái thứ phiền phức đó rồi." Tiêu Trần tâm trạng thoải mái vậy mà lại ngâm nga một điệu hát ngũ âm không đầy đủ.
Đi trong khu rừng không có chút ánh sáng nào, Tiêu Trần hoàn toàn mất phương hướng, ở nơi này không có khái niệm về thời gian và không gian, chỉ có một mảnh tối tăm và hỗn loạn.
Tiêu Trần lao tới như một con ruồi không đầu.
Sau một lúc lâu, Tiêu Trần không thể kìm lại.
Bởi vì nơi này dường như vô biên vô tận, Tiêu Trần giống như một con trâu già, cày tung vô số mảnh đất trống, nhưng không tìm thấy dấu hiệu đi ra ngoài.
Điều bết bát nhất là tình huống của Cửu Vĩ Hồ trong ngực hắn đang cực kỳ huống tồi tệ.
Cửu Vĩ Hồ không biết từ khi nào bắt đầu ngất lịm, chảy mồ hôi, thậm chí bắt đầu xuất hiện nói mê.
Điều khoa trương hơn nữa là mồ hôi của Cửu Vĩ Hồ thấm ướt quần áo toàn thân.
Thương thế của Cửu Vĩ Hồ không quá nghiêm trọng, mà nay lại phát triển thành thế này, chỉ có một cách giải thích, đó là khu rừng quỷ dị này đang tác quái.
Không còn cách nào, Tiêu Trần chỉ có thể ôm chặt Cửu Vĩ Hồ, hi vọng nhiệt độ cơ thể chính mình sẽ sưởi ấm cơ thể đang dần lạnh như băng của Cửu Vĩ Hồ.
Trong khu rừng tối tăm, không có khái niệm về thời gian và không gian, Tiêu Trần ôm Cửu Vĩ Hồ đi trong rừng không biết bao lâu.
Mà trong khoảng thời gian này, thân thể Tiêu Trần cũng gặp phải một vấn đề rất lớn, Tiêu Trần chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn không chịu nổi, dường như có vô số côn trùng nhỏ đang gặm nhấm cơ thể hắn.
Khí lực không thể nào hồi phục lại được, khu rừng này thật sự quái dị đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Điều kinh khủng nhất là Tiêu Trần có thể cảm nhận rõ ràng thức hải dạt dào sức sống của mình đang không ngừng khô héo, nhận thức về sự tồn tại của hắn ở thế giới này cũng không ngừng bị phai mở.
Có lẽ Tiêu Trần đã hiểu được một chút, tại sao ngay cả một Nho Sinh cấp bậc Tôn Giả cũng không dám đi vào nơi này.
Trong này có thể có một thứ gì đó khắc chế bất tử bất diệt.
...
Một ngày nọ, Cửu Vĩ Hồ đột nhiên tỉnh lại, thân thể lạnh buốt vậy mà lại có một chút độ ấm.
Tiêu Trần cực kỳ bối rối, thậm chí có chút sợ hãi, Tiêu Trần trước nay chưa từng có xúc động mạnh như vậy, một dự cảm bất thường bò lên trong lòng Tiêu Trần: "Hồi quang phản chiếu."
Tiêu Trần lảo đảo ngồi xuống một gốc cây, ôm thật chặt Cửu Vĩ Hồ.
"Tỉnh... rồi... à?" Giọng nói của Tiêu Trần có chút run rẩy.
"Ừ." Cửu Vĩ Hồ nhẹ nhàng đáp, sau đó ho dữ dội vài tiếng.
Trong mắt Tiêu Trần đầy đau khổ và bất lực, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vào lưng của Cửu Vĩ Hồ.
Cửu Vĩ Hồ trong bóng tối vui vẻ nở nụ cười, vươn tay chậm rãi hướng về phía mặt của Tiêu Trần.
Tiêu Trần vội vàng cúi đầu xuống, đặt mặt của mình vào trong tay Cửu Vĩ Hồ.
"Cô sẽ không sao đâu." Giọng nói của Tiêu Trần run run, có lẽ chính Tiêu Trần cũng không tin những lời mà mình nói.
Cửu Vĩ Hồ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tiêu Trần, cười nhàn nhạt: "Tôi biết, tôi phải đi rồi."
Tiêu Trần cúi đầu không dám đáp lời, cuối cùng lại không bảo vệ được nữ tử số khổ này.
Tiêu Trần không hiểu tại sao chỉ là một vết thương nhỏ, tại sao lại phát triển đến tình trạng hiện tại, tình cảnh sắp thân tử đạo tiêu.
Có lẽ chỉ có thể cảm thán một câu, mọi thứ thật vô thường.
"Cả đời này của tôi rất tồi tệ. Tôi luôn mang đến tai họa, bị người khác phỉ nhổ." Cửu Vĩ Hồ nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng không giống như một người sắp chết một chút nào, mà là có chút nhẹ nhõm vì được giải thoát.
Tiêu Trần cúi đầu không biết nên đáp lời như thế nào, chưa từng nếm trải những đau khổ của người khác, không đủ tư cách để cảm thông.
"Cô còn nguyện vọng cuối cùng nào không?" Tiêu Trần nhẹ nhàng hỏi.
Cửu Vĩ Hồ lắc đầu: "Tôi không dám yêu cầu xa vời. Tôi đã từng gặp được cậu, bây giờ cũng gặp được cậu. Đó là may mắn lớn nhất của tôi."
"Tôi thích cậu lắm, cậu biết không?"
Đôi mắt của Cửu Vĩ Hồ sáng rực lên, giống như ánh mắt linh động của nữ tử khi hắn lần đầu tiên gặp gỡ.
"Ừ... Tôi biết." Tiêu Trần gật đầu, một người luôn là người lẻo mép lắm mồm như hắn, giờ đây lại nghẹn ngào không nói nên lời.
"Cậu biết à, tốt quá." Giọng Cửu Vĩ Hồ càng ngày càng nhỏ, nhưng lại tràn đầy vui sướng.
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Trần, Cửu Vĩ Hồ rốt cuộc cũng không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.
"Tôi... còn chưa tặng cậu thứ này... Tôi có một món quà cuối cùng tặng cậu..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận