Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1246: Nỗi phiền của Tiêu Trần

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Đây..." Quỷ Cốc Tử xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: "Nhưng nhìn công tử chẳng hề sốt ruột, xem ra là có cách đối phó rồi ư?"
Tiêu Trần tức giận trợn trắng mắt: "Tôi bình tĩnh như vậy... là diễn cả đó."
"Ặc..." Quỷ Cốc Tử không phản bác nổi.
"Haiz..." Tiêu Trần nhìn bầu trời xanh thẳm bất đắc dĩ lắc đầu.
Sức mạnh của một đại thế giới nhất định phải dùng một đại thế giới khác để chống lại, nhưng giờ phải đi đâu mà tìm đây?
Minh phủ?
Người ta chịu phát binh mới là lạ, dòng sông Nghiệp Hỏa của họ còn đang xao động bất an, cục diện rối rắm nhà người ta còn chưa giải quyết xong kia kìa!
Hơn nữa vì Minh Vương mất tích nhiều năm nên các thế lực dưới Minh phủ đã bằng mặt không bằng lòng với nhau từ lâu rồi, họ chẳng hề đoàn kết đâu.
Ai dám dễ dàng phát binh? Nhỡ phát binh rồi bị thế lực đối địch dò xét hang ổ thì đúng là tiền mất tật mang.
Điều căn bản nhất là, người ta phát binh thì được lợi gì đây? Tại sao vô duyên vô cớ tôi lại phải phát binh cho anh?
Dù có là con chó ngốc cũng không thể đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy với Minh phủ được.
"Trở về Hạo Nhiên đại thế giới tìm người?"
Tiêu Trần gật đầu, đây cũng là một cách, nhưng mà con mẹ nó thời gian không cho phép ấy chứ.
Dạ Đàm đại thế giới nhiều nhất năm ngày là tới, chờ hắn đi đi về về thì chắc hoa cũng tàn con mẹ nó rồi.
Hơn nữa dù có dẫn quân cứu viện từ Hạo Nhiên Đại Thế Giới về thì cũng không thể dẫn quá nhiều, căn bản là không thể nào đấu lại cả một đại thế giới được.
"Công tử, chúng tôi có thể giúp được gì không?" Nhìn Tiêu Trần tâm sự nặng nề, Quỷ Cốc Tử nhỏ giọng hỏi.
"Không phải ông rất am hiểu liên hoành hợp tung sao? Đi làm mấy việc nằm trong khả năng của ông đi!" Tiêu Trần nhún nhún vai.
"Tôi hiểu rồi." Quỷ Cốc Tử ôm quyền rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Quỷ Cốc Tử, Tiêu Trần càng ưu thương hơn.
Phái bọn họ đi đối kháng với đại thế giới thì khác gì chịu chết.
"Thế này không được, thế kia cũng không được, chết mất thôi!"
"Loảng xoảng." Tiêu Trần đập cái đầu người trong tay vào cái cây bên cạnh.
Nhất thời óc phọt ra, máu tươi màu đỏ sậm bay tứ tung.
"Gâu gâu..." Lúc này con chó ngốc sủa hai tiếng.
Ánh mắt Tiêu Trần sáng lên, cười ha ha.
"Đúng rồi! Mụ nội nó không phải đại ma đầu kia theo dòng sông Nghiệp Hỏa mà lên hay sao, tìm được hắn ta chẳng phải là được rồi ư?"
"Ừm... Sao cứ thấy sai sai ấy nhỉ." Tiêu Trần lẩm bẩm, "Sao cảm giác như thể Tôn Ngộ Không đi lấy kinh, hễ gặp khó khăn là lại phải đi mời người thế ta."
"Mau đi mời Như Lai Phật tổ, ha ha..." Tiêu Trần giơ cái đầu nát bét kia cười lên ha hả, hắn lại lên cơn thần kinh rồi.
Nhưng lại nảy sinh ra một vấn đề khác, nhỡ không tìm thấy thì sao?
Cho dù tìm thấy nhưng tốn quá nhiều thời gian thì sao?
Hơn nữa chẳng ai rõ tình hình trên thượng du dòng sông Nghiệp Hỏa ra sao, với thực lực hiện tại của Tiêu Trần, đi thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.
"Để con chó ngốc đi tìm?"
"Không được."
Tiêu Trần lập tức bác bỏ ý nghĩ này, con chó ngốc là sức mạnh duy nhất có thể phản kháng.
Nếu trong vòng năm ngày mà con chó ngốc không tìm thấy đại ma đầu thì Địa Cầu sẽ thực sự không còn đường nào để phản kháng nữa đâu.
Đến lúc đó cho dù đại ma đầu có tới thì cũng vô dụng, con chó ngốc nhất định phải ở lại Địa Cầu.
Tóm lại là mình vẫn phải tự đi tìm, cứ ngược dòng sông Nghiệp Hỏa mà đi, đừng chết giữa đường là được.
Tiêu Trần hơi mất kiên nhẫn, chung quanh hắn đúng là đến một người để dùng cũng không có.
Tiêu Trần đột nhiên nghĩ tới lợn chết, bảo hắn ta bố trí một trận pháp siêu cấp, biết đâu lại có thể kéo dài thêm vài ngày.
Tiêu Trần xách cái đầu nát bét, xông thẳng vào cửa lớn học viện.
Vô số tu sĩ tụ tập trước cửa học viện, vừa rồi thần uy của con chó ngốc quá mạnh nên đã làm gián đoạn livestream rồi.
Bây giờ mọi người đều đang đợi livestream tiếp tục để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy Tiêu Trần, ai ai cũng hưng phấn, bởi vì hồi nãy chính Tiêu Trần là người làm gián đoạn buổi luận võ.
"Tiểu huynh đệ, được của nó đấy..." Có người muốn bước tới nhận thân nên hô.
"Được cái lol má ấy." Tiêu Trần giơ cái đầu người lên hét vào mặt người kia, đánh cho kẻ xấu số đó trợn trắng mắt.
Sau khi thấy rõ thứ Tiêu Trần xách trên tay, mọi người liên tục lùi về sau.
"Má nó chứ, có còn pháp luật nữa không đây, không ai quản nổi à."
"Mạng Nhện đâu, không phải họ tự xưng là người bạn của chính nghĩa sao?"
Một đám người ồn ào nháo nhác nhưng chẳng ai dám tiến lên.
Một kẻ hung ác dám xông thẳng vào hội trường buổi luận võ không phải là người mà đám tép riu như bọn họ có thể dây vào.
Tiêu Trần xách kẻ xấu số bị cái đầu người đập cho trợn trắng mất dậy, lôi gã tới đối diện cửa học viện như lôi một con lợn chết.

Bình Luận

0 Thảo luận