Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1598: Cất bước (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Các cô đều là những người đáng thương. Tôi không có bất kỳ ưu điểm gì ngoài tâm tính thiện lương. Tôi sẽ đưa các cô đến luân hồi chuyển thế ở Địa Cầu."
"Còn về việc hỏi xem các cô có tâm nguyện nào chưa hoàn thành hay không, đó là bởi vì những người mang theo chấp niệm thì không thể đi vào luân hồi."
Tiêu Trần kiên nhẫn giải thích, không cần biết các cô có hiểu hay không, chỉ cần cho bọn họ biết mình không có ác ý là được.
Bịa chuyện cũng chẳng bịa một cách đàng hoàng, đương nhiên các cô không tin có luân hồi chuyển thế gì đó, nhưng nhìn Tiêu Trần có vẻ không có ác ý, trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Tiêu Trần nói với Phượng Hà: "Sau khi đến Địa Cầu, đến một nơi gọi là Địa Phủ, tìm một vị tướng quân..."
Tiêu Trần nghĩ nửa ngày nhưng không biết tên người phụ tá của tên nhóc Lãnh Tiểu Lộ là gì.
Vị bạch giáp tướng quân đó hình như chưa bao giờ nói tên của mình.
"Đẹp trai là được. Cả đám người ở Địa Phủ đều có hình thù kỳ quái, chỉ cần tìm được người đẹp trai nhất là được." Tiêu Trần cảm thấy mình siêu cấp nhanh trí luôn.
"Cô nói với Lãnh Tiểu Lộ để cho đám nữ tử này đầu thai." Tiêu Trần cảm thấy ở Địa Phủ, cái tên Lãnh Tiểu Lộ sẽ dễ sử dụng hơn một tí.
"Được rồi, cứ vậy đi!" Tiêu Trần gật đầu với Phượng Hà.
Lý do Tiêu Trần để đám nữ tử này đầu thai ở Địa Cầu thực ra cũng là có tư tâm đó.
Sau khi đầu thai, sinh mạng mới của các cô sẽ thừa hưởng tư chất của kiếp trước, chính mình là một ví dụ sờ sờ.
Trong đám nữ tử này, có mấy vị Thần Vô Chỉ Cảnh, những người còn lại cũng ở cảnh giới Yên Diệt, có thể đạt tới cảnh giới này đều là kỳ tài ngút trời.
Nếu bồi dưỡng tốt, Địa Cầu sẽ có thêm một số tuyệt đỉnh cao thủ, đây là một chuyện tốt.
Thấy Tiêu Trần nói rằng mũi là mắt, Phượng Hà bán tín bán nghi gật đầu, cất cây quạt đi.
"Đa tạ công tử."
Dù không tin nhưng đám nữ tử này vẫn tỏ lòng biết ơn với Tiêu Trần, ít nhất hiện tại có lẽ đã thoát khỏi biển khổ.
"Vậy bọn tôi đi trước đây, nhóc con hẹn gặp lại." Phượng Hà vẫy vẫy tay.
"Hẹn gặp lại." Tiêu Trần gật đầu.
Sau đó Tiêu Trần đi tìm Tiếu Sương, cô gái này đang trong tình trạng nửa lưu lạc, không còn nơi nào để đặt chân.
Tiêu Trần rất thích cô gái này, vì vậy quyết định chăm sóc một chút, để cô ta đến Địa Cầu cùng với thương đội.
Thế nhưng, Tiếu Sương sống chết không đồng ý, nhất quyết đi theo bên cạnh Tiêu Trần.
Sau khi Tiêu Trần nói khô cả họng cũng không có hiệu quả, vậy nên dứt khoát để Mặc Nham trói cô nàng lại rồi ném thẳng cho Nhan Tử Ninh.
Khi Tiếu Sương rời đi, khóc vô cùng thảm thiết, người không biết còn Tiêu Trần đã làm gì cô ta nữa.
...
Sau khi thương đội rời đi, nơi này lại thanh tịnh hơn hẳn.
Chỉ để lại năm mươi người Thanh Phong Thần Nhai, hai chị em Như Vân, Như Vũ, Mặc Nhiên và tiểu công chúa nhà họ Mạc vẫn chưa tỉnh.
Đương nhiên, thuyền buôn bị đập nát chỉ còn một bên cũng lưu lại đây, về phần đám người Nhan Tử Ninh trở về bằng thuyền chở hàng.
"Chăm chỉ?" Tiêu Trần cười hà hà trêu chọc nói: "Tôi dùng cái mông đi cảm thụ cũng vô dụng, bởi vì tôi căn bản không có tu vi."
Mạc Càn Sơn nghe vậy thì khiếp sợ, "Không có tu vi?"
Tiêu Trần xùy cười một tiếng: "Đừng giả bộ, ông lao lực làm mấy chuyện này, không phải là muốn nhìn xem tôi rốt cuộc là che giấu tu vi, hay là thật sự không có có tu vi sao."
Sắc mặt Mạc Càn Sơn có chút khó coi, giống như Tiêu Trần nói, ông ta làm như vậy đúng là vì muốn thử xem Tiêu Trần rốt cuộc có tu vi hay không.
Hiện tại ông ta biết rõ ràng Tiêu Trần không có tu vi, thế nhưng Mạc Càn Sơn ngày càng nghi ngờ.
Một người không có tu vi, số tuổi không vượt quá hai mươi tuổi.
Một người là đại nhân sống hơn trăm ngàn năm, thực lực quyền thế ngập trời.
Hai người căn bản không ở cùng một cấp bậc, Phong Tam Kỳ dựa vào cái gì phải cung kính với thanh niên trước mắt như vậy.
Tiêu Trần vui tươi hớn hở nói: "Có phải là muốn giết chết tôi? Nếu bây giờ ông trực tiếp giết tôi, bảo đảm thần không biết quỷ không hay."
Nói thật thì Mạc Càn Sơn có chút động tâm, giết chết Tiêu Trần trong tiểu động thiên do mình sáng tạo, thực sự có thể làm được thần không biết quỷ không hay.
Cứ như vậy tin tức về Vận Mệnh Thiên Quốc sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, mình cũng không cần làm đứa con cháu bất hiếu vi phạm tổ huấn.
Nhưng nhìn dáng vẻ không sợ gì cả của Tiêu Trần, Mạc Càn Sơn lại không chắc chắn lắm.
Cuối Mạc Càn Sơn vẫn khe khẽ thở dài, "Mà thôi, như cậu mong muốn, tôi sẽ nói cho cậu nghe tin tức về Vận Mệnh Thiên Quốc vậy."
Tiêu Trần gương mặt trào phúng, "Có tặc tâm, không có tặc đảm, lời tôi vừa nói lúc nãy là sự thật, nếu như ông giết tôi ở đây, thì đúng là làm ra một chuyện khó lường!"
Cả đời Mạc Càn Sơn cũng chưa từng thấy người như Tiêu Trần, liên tục trào phúng người khác giết chết mình.

Bình Luận

0 Thảo luận