Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1841: Đạo bỏ được

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Tiêu Trần liếc mắt, "Không làm rõ ràng nguyên nhân bất tử bất diệt, chúng ta cơ bản không có phần thắng, thay vì chờ chết, tôi nghĩ muốn đi đụng một cái."
"Cô một mực trấn thủ ở hàng rào, tiếp xúc nhiều nhất với sinh linh dị vực, có ý kiến gì hay không?"
Sắc mặt thiếu nữ rất khó nhìn, thế nhưng nàng biết Tiêu Trần nói đúng.
Có điều Tiêu Trần chắc chắn phải không xảy ra chuyện gì, mình chính là đại đạo hóa thân, sớm đã bị sinh linh dị vực nghiên cứu ra phương pháp khắc chế, đến lúc đó sợ rằng sẽ bị kiềm chế rất thảm.
Chỉ có ba Đại Đế do Tiêu Trần hoàn chỉnh phân ra, bọn họ cùng với đạo hoàn toàn mới tinh của riêng minh, không có khả năng bị dị vực khắc chế, đây mới là hy vọng chiến đấu thắng lợi.
Nếu như Tiêu Trần gặp chuyện không may, nếu đến ngày đó thật, e rằng thực sự là binh bại như núi đổ.
Thiếu nữ lắc đầu: "Bảo vệ nghiêm ngặt, mặc dù có nơi đã rất yếu rồi, thế nhưng muốn triệt để đánh nát, vẫn cần tốn không ít thời gian, chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp khác."
Tiêu Trần lắc đầu, giọng nói ngưng trọng: "Không được, không thể trì hoãn, tôi phải đi xem, không vì mảnh tinh không này, chỉ vì người tôi yêu, còn có người yêu tôi, tôi muốn bọn họ sống."
Sắc mặt thiếu nữ thay đổi thất thường, cuối cùng gật đầu, "Có thể, thế nhưng chi tiết của chuyện lẻn vào cần tôi suy diễn một lượng lớn, nếu không thiếu thời gian."
Tiêu Trần gật đầu, "Không vội, chờ suy diễn xong tới tìm tôi là được."
"Cậu thật đúng là biết sai bảo người." Thiếu nữ có chút căm tức, bản thân đường đường là hóa thân đại đạo, lại có thể bị sai bảo như thế.
"Cô xinh đẹp như vậy, thiện lương như vậy, khẳng định không có vấn đề!" Tiêu Trần nói cười ha hả tiếp cận, "Cô cảm thấy nhóc đáng yêu nhà tôi thế nào, tôi cảm thấy hai người thích hợp lắm đó?"
Thiếu nữ lại càng hoảng sợ, đá chân nhỏ vào khuôn mặt lại sát gần mình của Tiêu Trần, "Cái gì thế? Cách lão nương xa chút."
"Bao lâu không có rửa chân rồi, đồ chân thúi." Tiêu Trần chê hứ hai tiếng.
Thiếu nữ nhìn chân nhỏ của mình, dáng vẻ hoàn mỹ, trơn bóng như ngọc, làm sao có thể sẽ có mùi được.
"Mi cút ngay cho lão nương, cút xa chừng nào thì xa chừng nấy." Thiếu nữ tức giận tháo hồ lô lớn sau lưng xuống, một dòng ngân hà chảy ra từ giữa hồ lô.
"Hà hà, vẫn còn tức gi." Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu.
"Chờ đã." Thiếu nữ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Cậu mang theo tà khí đầy người là vì muốn cái gì gì? Cái tên kia không thể ở lại, nếu không sớm muộn là mối họa lớn.
"Cướp chút khí vận!" Tiêu Trần thẳng thắn, "Có thể ở hay không trong lòng bản thân tôi đều biết."
Thiếu nữ cau mày, "Cướp đoạt khí vận? Cậu đừng vì ít danh tiếng cứu thế, mà đi làm một ít chuyện cẩu thả."
Tiêu Trần hiếm thấy không phản bác, bởi vì chuyện của mình làm, đúng là lấy nắm đấm dẫn theo đại nghĩa, ấu đả "dân chúng" vô tội.
Thế nhưng mình chỉ có thể làm như vậy, huống hồ Tiêu Trần chưa bao giờ cho rằng mình là thứ tốt gì, thậm chí là cặn bã tội ác tày trời.
"Tùy cô nói sao cũng được." Tiêu Trần cảm thấy có chút không thú vị, phất tay.
Nhìn bóng lưng Tiêu Trần có chút hiu quạnh, thiếu nữ có chút hối hận với lời nói mới nảy.
Nàng hiểu rõ, Tiêu Trần làm tất cả mọi chuyện đều không phải là vì bản thân.
"Tôi xin lỗi." Thiếu nữ có chút nhăn nhó áy náy.
Tiêu Trần không quay đầu lại, chỉ là phất tay.
Tiêu Trần không cần ba chữ này, Tiêu Trần thầm nghĩ xem kết quả mình mong muốn, còn như đại giới, thân tử đạo tiêu cũng không sao cả.
"Hình như cậu có tâm sự?" Trong hư không, Bàn Cổ Tà Tướng có chút ngạc nhiên, Tiêu Trần vẫn luôn là dáng vẻ không có tim không có phổi, thế nhưng bây giờ đã một lúc lâu rồi mà hắn vẫn không hề nói chuyện.
"Tôi có mới lạ." Tiêu Trần tức giận trợn trắng mắt, mở miệng nói bẩn.
Bàn Cổ Tà Tướng cười, "Tôi kể cho cậu nghe chuyện xưa đi!"
"Ông còn có bản lĩnh đó à?" Vẻ mặt Tiêu Trần hoài nghi.
Bàn Cổ Tà Tướng lười nói lung tung cùng tên này, từ từ nói, "Chuyện xưa rất ngắn, không cần có kiên nhẫn gì nhiều."
"Thời kì Hỗn Độn đại địa vô tận, chiến tranh dị vực bạo phát, Bàn Cổ đại thần muốn bảo vệ tất cả sinh linh, thế nhưng đến lúc cuối cùng lại bị kết cục toàn quân tiêu diệt hỏng mất, hầu như toàn bộ sinh linh diệt gọn."
"Cào lúc lâm chung Bàn Cổ đại thần có hỏi mình, cần gì như vậy?"
Bàn Cổ Tà Tướng nói tới chỗ này, hơi ngừng.
"Cần gì như vậy?" Tiêu Trần mở miệng, như là đang đặt câu hỏi, hoặc như là tự vấn.
"Không biết." Bàn Cổ Tà Tướng lắc đầu, "Bàn Cổ đại thần không có được đáp án."
"Thế nhưng tôi có thể nói cho cậu biết đáp án." Bàn Cổ Tà Tướng nhìn chằm chằm mắt của Tiêu Trần, gằn từng chữ một, "Đáp án nằm ở chỗ bỏ được."
"Ha ha!" Bàn Cổ Tà Tướng cười, cười rất bi thảm.

Bình Luận

0 Thảo luận