Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1900: Huấn luyện viên nghe tôi ngụy biện

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Cậu đi ra cho ông." Dịch Minh tức suýt chút nữa nổ tung tại chỗ, khí thế trên người đột nhiên dâng lên.
Khí tức kinh khủng chậm rãi lan tràn ra, sương mù màu đen phun ra ngoài, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ sân huấn luyện.
Trong sương dày đặc có sao sáng lấp lánh, kết thành trận đồ, sát khí bốn phía.
"Cảnh giới thứ bảy, lĩnh vực kết tinh." Tất cả tân binh đều lạnh run, ngoại trừ cái tên du côn Tiêu Trần này.
"Bịch!" Lúc này Cửu Vĩ Hồ duỗi chân nhỏ, đá một cước lên mông của Tiêu Trần, đá con hàng bình chân như vại đó ra khỏi đội ngũ.
"Con mẹ nó cậu..." Tiêu Trần hung tợn giơ ngón giữa lên.
"Đứng ngay ngắn cho ông." Dịch Minh bạo nổ rống một tiếng.
Tiêu Trần ngây người, chỉ vào trận kết tinh trong màn sương dày đặc, "Huấn luyện viên, tôi sợ."
Dịch Minh mí mắt nhảy loạn một hồi: "Cậu sợ cái quần què á, đêm qua lúc đánh cướp, sao không sợ đi?"
Vẻ mặt Tiêu Trần mờ mịt: "Huấn luyện viên, anh nói gì thế, đánh cướp cái gì cơ?"
Dịch Minh suýt chút nữa thì phun ra một búng máu, "Muốn ngụy biện à? Con mẹ nó lúc cậu cướp giật, ngay cả khuôn mặt cũng không đổi một cái, cậu khinh thường ai đó?"
"Từ lúc sáng lập đệ nhất quân đoàn tới nay, người mới nhập ngũ, có đánh nhau, có chiến đấu sinh tử, mẹ nó cướp đoạt toàn bộ doanh, ông đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải."
"Huấn luyện viên, ngài không thể ngậm máu phun người, đêm qua tôi vẫn luôn ngủ trong ký túc xá, bạn cùng phòng của tôi có thể làm chứng!" Vẻ mặt Tiêu Trần oan ức.
Dịch Minh thực sự là hận không thể đi tới bóp chết Tiêu Trần, nhiều người chứng kiến như vậy, còn muốn ngụy biện.
"Anh xem, tôi đây tay nhỏ chân nhỏ, làm sao có thể đi cướp bóc người khác được, có phải bọn họ đã nhìn lầm người rồi không?" Tiêu Trần nói, phong tao bắt đầu khoe thân.
Dịch Minh nhìn tư thế phong tao, cảm thấy ngực buồn phiền vô cùng.
"Đêm qua không có bị đánh cướp, tất cả đều lui ra phía sau một bước." Dịch Minh cảm giác mình sắp hộc máu, lời nói đều có chút không lưu loát.
Ước chừng hơn một trăm người, chỉ có hai mươi mấy người lui ra phía sau một bước.
Những người này nhìn những người bị đánh cướp với vẻ mặt đồng tình, ngày đầu tiên nhập ngũ đã xảy ra việc này, cũng là quá xui xẻo đi.
"Là hắn sao?" Dịch Minh chỉ vào Tiêu Trần, gầm to một tiếng.
"Chính là hắn." Đám đông kích động, hận không thể đi lên giết chết Tiêu Trần.
"Là hắn, hắn còn kéo đuôi của tôi." Một tên nam thân nữ tướng nước mắt giàn giụa.
Tiêu Trần ngỡ ngàng, không phải kéo đuôi của cậu thôi sao, có cần phải khóc sướt mướt vậy không?
Tiêu Trần không biết thiếu niên là Nguyệt Hồ tộc trong tộc Dị nhân, cái đuôi thần thánh, không thể để cho người ngoài đụng vào.
"Lại khóc, thì để mẹ cậu tới dẫn cậu trở về." Dịch Minh có chút phiền não trừng thiếu niên.
Thiếu niên sợ đến lập tức ngậm miệng lại, nếu như bây giờ bị mang về, đoán chừng sẽ trực tiếp lập gia đình, Xuân Hoa cách vách đã tới cửa cầu hôn nhiều lần.
"Huấn luyện viên, ngài không thể tin lời nói từ một phía của bọn họ, chuyện này đối với tôi không công bằng." Tiêu Trần đối mặt lên án của mọi người, hoàn toàn mang bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi!
"Làm sao, cậu cảm thấy tám mươi phần trăm người lên án cậu, vẫn cảm thấy chưa đủ sao?" Dịch Minh tức giận cười.
Tiêu Trần chăm chú gật đầu: "Đầu năm nay con người coi trọng chứng cớ chứng minh đầy đủ, nếu bởi vì bọn họ đố kị dáng dấp đẹp trai của tôi, cùng nhau thông đồng nói xấu tôi thì sao. Hơn nữa bạn cùng phòng của tôi cũng có thể giúp tôi làm chứng, đêm qua tôi đang ở trong phòng ngủ, không đi đâu cả."
"Chưa từng thấy qua đồ vô liêm sỉ như mi." Trong lòng mọi người ân cần thăm hỏi một hồi.
Dịch Minh hít thở sâu một hơi, "Giao đá Thiên Oán cậu cướp bóc ra đây, giam giữ nhốt mấy ngày, chuyện này cứ tính như vậy."
"Đá Thiên Oán gì cơ." Tiêu Trần vẻ mặt mờ mịt, "Tôi chỉ có mười viên thôi mà!"
Tiêu Trần nói rồi lấy ra mười viên đá Thiên Oán, đặt trong lòng bàn tay, gương mặt vô tội.
Tiêu Trần chính là lão hồ ly, người có thể gạt hắn, đoán chừng còn chưa sinh ra đâu!
"Tôi xem cậu là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Dịch Minh tức giận không có cách nào, phân phó mấy tên vệ binh, đi đến ký túc xá của Tiêu Trần lục soát.
Số lượng đá Thiên Oán lớn như vậy, căn bản là không giấu được, nếu như lục soát ra, thế nào cũng phải không thể không đập chết con hàng này tại chỗ.
Dịch Minh cũng không nhàn rỗi, trực tiếp đi hỏi bạn cùng phòng Tiêu Trần.
Mấy tên này, cũng được thu lợi lộc theo, về cơ bản xem như là đồng phạm, dĩ nhiên là giữ kín như bưng.
Đặc biệt là tên mập mạp kia, kỹ xảo biểu diễn khoa trương, trực tiếp nói Tiêu Trần là chiến hữu hiền lành hữu ái đoàn kết.
Dịch Minh cắn răng, thực sự là hận không thể xé cái tên mập mạp khoa trương đó, thế nhưng anh ta lại không dám.

Bình Luận

0 Thảo luận