Kèm theo tiếng gào thét này, ngọn lửa màu vàng trên người Tiêu Trần bốc lên, phóng thẳng lên trời.
Khí tức kinh thiên động địa điên cuồng bộc phát, không ngừng tăng lên trong nháy mắt đã đạt tới cực điểm.
Lúc này khói bụi tan biến, đúng như Tiêu Trần dự đoán, Chấn Thiên Thức không thể phá tan được cây trúc của Tông Diệu.
Nhưng không sao cả, Lạc Thiên Thức tiếp theo chính là sát chiêu thực sự của Tiêu Trần.
Nhìn tư thế ra quyền rất chi là đẹp mắt của Tiêu Trần, sắc mặt Tông Diệu trở nên vô cùng khó coi, bởi vì cô thực sự cảm thấy bị đe dọa.
Trực giác nói với Tông Diệu rằng nếu cô đỡ một chiêu này, cô sẽ bị thương nặng.
Nhìn ngọn núi hùng vĩ đến cực hạn phía xa, Tông Diệu cắn răng: "Không thể để cho người ngoài quấy rầy đại nhân."
Tông Diệu nhẹ gật đầu.
"Róc rách!"
Nghe như tiếng nước chảy róc rách, trong không khí một loại gợn sóng như sóng nước xuất hiện.
Các gợn sóng cực tốc mở rộng, lập tức lan ra mười dặm xung quanh.
Từng đám măng trồi lên khỏi gợn sóng, măng mọc cực nhanh, chỉa ra rất nhiều nhánh.
Trong nháy mắt, một biển trúc rậm rạp đã được hình thành.
Nhưng Tông Diệu không còn thời gian chuẩn bị nữa, bởi vì Tiêu Trần đã đấm mất rồi.
Ngọn lửa màu vàng cao ngất trời trên cơ thể Tiêu Trần phản chiếu ánh sáng rực rỡ ra hai bên, bóng dáng Tiêu Trần dần dần mờ nhạt cho đến khi biến mất không thấy nữa.
"Oành đùng đùng!"
Đột nhiên, một khe rãnh khổng lồ giống như một cái hào xuất hiện trên một con đường không thể giải thích được.
Miệng khe rãnh này rộng khoảng chừng 5m, sâu 10m, quả thật vô cùng khủng bố.
Cái khe rãnh này bay thẳng đến mảnh rừng trúc cực lớn kia.
Nó quay cuồng dữ dội giống như Địa Long, làm cho mặt đất rung lên, nhanh như lưu tinh cản nguyệt, làm cho không khí nổ tung.
Nhưng lại không thể nào nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Trần, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng rất mờ ở phía trước khe rãnh.
"Uỳnh!"
Cái khe rãnh này hung hăng đập thẳng vào màn trời xanh lá khổng lồ phía trên.
Màn trời xanh lá này nháy mắt nát bấy, cây trúc cực lớn ầm ầm sụp đổ, ngã xuống làm khói bụi tung tóe đầy trời.
Khe rãnh không ngừng đụng nát màn trời xanh, lao về biển tre phía trước do Tông Diệu bố trí.
Thần thông còn chưa bố trí xong đã bị cái khe rãnh này lập tức nghiền nát, biển trúc cũng bị nghiền thành bột.
Máu xanh từ khóe miệng Tông Diệu chảy ra, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
"Sao cậu dám!" Tông Diệu nổi giận lao thẳng về phía khe rãnh.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong lòng Tông Diệu: "Để cho hắn qua đi."
"Đại nhân?" Tông Diệu dừng lại, nhìn về ngọn núi cao ngất phía xa, có chút khó hiểu.
"Oành oành"
Khe rãnh này phá tan biển trúc, không dừng lại một giây phút nào cả.
Nó xuyên qua một ngọn núi lớn, để lại một đường hầm khổng lồ.
Sau đó băng qua một con sông lớn trên núi, nước của sông lớn được chuyển hướng theo một khe rãnh cực lớn.
Cái khe rãnh này sau khi đi qua một trăm dặm, cuối cùng cũng dừng lại.
"Ta xxx bà mẹ mi." Thanh âm tức giận của Tiêu Trần vang lên.
Lúc này, Tiêu Trần đã ngã một khe rãnh phía trước, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Thịt trên mặt anh gần như đã nhão nhoẹt, xương bàn tay phải cong ra ngoài theo một góc kỳ lạ.
Không chỉ vậy, Tiêu Trần có thể cảm thấy xương cốt toàn thân gần như vỡ nát một nửa.
Tổn thương mà cú đấm này mang lại cho Tiêu Trần cực kỳ khủng bố.
"Oa..." Lưu Tô Minh Nguyệt sợ đến mức bật khóc, vội vàng cùng ngọc Sơn Thần chữa trị vết thương cho Tiêu Trần.
Tiêu Trần vỗ mông đứng lên, híp mắt nhìn khe rãnh cực lớn kia.
Uy lực của Lạc Thiên Thức này vượt xa sự dự đoán của Tiêu Trần.
Tiêu Trần nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ là do mấy thứ linh tinh mà hắn đã thêm vào.
Nghiệp Hỏa biến dị, Tiên Huyết Gào Thét, thân thể cương thi, Tiêu Trần đã thêm hầu hết mọi thứ có thể sử dụng vào cú đấm này, khiến uy lực của cú đấm này trở nên khủng bố đến thế.
Nói cách khác, cú đấm này là chiêu mạnh nhất của Tiêu Trần hiện tại.
Tiêu Trần đoán chừng với cú đấm này có thể chiến đấu cứng rắn một hồi với một vị Thần Vô Chỉ Cảnh như Phượng Hà tiên tử.
Đương nhiên chỉ có thể cứng rắn một lúc, dù sao sau khi dùng hết một chiêu này, mình sẽ biến thành dạng gì, Tiêu Trần vừa rồi cũng đã cảm nhận được.
Tiêu Trần nhấc Lưu Tô Minh Nguyệt lên, điên cuồng lao về phía ngọn núi lớn hùng vĩ, bởi vì bóng dáng Trần Cung đã cách đó không xa.
Khi càng đến gần ngọn núi lớn hùng vĩ, ngọc Sơn Thần trong tay Lưu Tô Minh Nguyệt càng lúc càng sáng.
Bóng dáng nhỏ bé trong ngọc Sơn Thần cũng càng ngày càng rõ ràng.
Tiêu Trần tranh thủ thời gian nhìn bóng dáng kia, sợ tới mức suýt chút nữa đâm vào cây.
Hóa ra bóng người kia vậy mà lại trông rất giống Lưu Tô Minh Nguyệt.
Sự giống nhau này không phải là giống nhau về khuôn mặt, mà là giống nhau về thần thái.
Tiêu Trần gần như chắc chắn bóng dáng trong ngọc Sơn Thần chính là Lưu Tô Minh Nguyệt sau khi lớn lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận