Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1287: Thú triều

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Chữ nhỏ này thuộc về một trong những Sáng Giới Thập Tự.
Tuy cùng thuộc về Sáng Giới Thập Tự, nhưng lại không giống như những chữ nhỏ khác Tiêu Trần ma tính có được.
Những chữ nhỏ khác đều rất thích Tiêu Trần ma tính, chúng nó đều tự động tiếp cận Tiêu Trần ma tính.
Nhưng thằng nhãi này chỉ là một đứa trẻ trâu, chẳng những không tới gần Tiêu Trần mà còn chạy lung tung khắp nơi.
Tiêu Trần ma tính đã chặn nó ở đây mấy ngày rồi, chữ nhỏ này quá bướng bỉnh, bừa bãi lộn xộn bịp bợm, thần thông tầng tầng lớp lớp, mãi đến hôm nay mới bị chặn ở đây.
Hơn nữa nhìn bộ dạng nó như thế này, bây giờ còn muốn cứng rắn đối mặt với Tiêu Trần ma tính.
Lạc Hoa thấy rất chi là thú vị, đời này nàng chưa từng thấy có thứ gì đó dám kiêu ngạo như vậy trước mặt Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính nhìn bàn tay vươn ra của mình, hỏi: "Không tới à?"
Chữ nhỏ vung vẩy trường thương hung hăng lắc đầu.
Raw dư: 哽 噺繓赽 奇奇小説 蛧
"Bùm!"
Chữ nhỏ đột nhiên cắm trường thương xuống đất, thiên địa chấn động.
Nghiệp Hỏa từ trên núi lớn chảy xuôi xuống như tiêm máu gà, điên cuồng gầm thét, ngọn lửa trắng phóng lên trời.
Không chỉ xung quanh Nghiệp Hỏa, mà ngay cả dòng sông Nghiệp Hỏa đều bị ảnh hưởng.
Nghiệp Hỏa vốn đã táo bạo, giờ phút này như phát điên, điên cuồng chấn động.
...
Tiêu Trần đang chạy rất nhanh trong rừng rậm Nghiệp Hỏa, kết quả là gặp phải tình trạng điên cuồng rung chuyển trong toàn bộ khu rừng.
Vô số động vật lộn xộn đều chạy ra ngoài vì sợ hãi.
Nhìn đám động vật rậm rạp chằng chịt chạy như điên, Tiêu Trần đầu đầy hắc tuyến.
Sao lại bùng nổ thú triều chứ?
Bùng nổ thú triều là nguy hiểm nhất, nếu không cẩn thận có thể dẫn đến kết cục đi đời nhà ma.
Nhìn đám động vật rậm rạp chằng chịt phía trước đang lao về hướng mình, Tiêu Trần cũng không thèm đi tìm Đại Ma Đầu nữa, xoay người bỏ chạy.
Nếu chậm hơn một bước, ước chừng sẽ bị giẫm đạp thành thịt nát mất.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Mấy con quái vật khổng lồ lao vụt qua Tiêu Trần, đại thụ Nghiệp Hỏa trước mặt lập tức bị san phẳng.
Tiêu Trần suýt chút nữa bị giẫm đạp thành thịt nát, nhìn những dấu chân khổng lồ kia, Tiêu Trần lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Oa, chạy mau, Đại Đế ca ca, có nhiều kiến lớn lắm." Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đầu Tiêu Trần nhìn phía sau, sợ hãi tới mức phun cả nước mũi.
Tiêu Trần nhìn lại, da đầu sắp nổ tung.
Đội quân kiến trùng trùng điệp điệp đang lao tới với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Những con kiến mỗi con dài hai mét này rung đùi đắc ý chạy trốn, nhìn những chiếc càng lớn kia khiến Tiêu Trần toát mồ hôi lạnh.
Đội quân kiến đi qua đến đâu gần như nơi đó rơi vào tình cảnh không còn một cọng cỏ.
Một số động vật chạy chậm ngay lập tức bị đội quân kiến bao phủ.
Sau khi đội quân kiến bò qua, đám động vật xui xẻo đó đều đã biến mất hoàn toàn, thậm chí xương cốt không còn mảnh.
"Chạy thôi!" Tiêu Trần lần này xem như liều mạng, nếu như bị đám kiến này đuổi kịp, chắc chắn xương cốt không còn mất.
Trên đường chạy trốn, Tiêu Trần tranh thủ nhìn lên bầu trời, tự hỏi liệu mình có thể lên trời tị nạn không.
Kết quả là bầy chim và diều hâu bay lượn trên bầu trời đã hoàn toàn xua tan suy nghĩ của Tiêu Trần.
"Phịch..."
Một con diều hâu với đôi cánh khoảng hơn 20 mét sải rộng sà xuống, vồ lấy con tê giác cao 10 mét.
Hôm qua Tiêu Trần đã nhìn thấy sức mạnh của nó, trực tiếp đụng mình thành "thịt nát xương tan", nhưng bây giờ nó đã trở thành món ăn trong miệng diều hâu.
Trước đây có khu rừng rậm rạp làm nơi ẩn náu, những con diều hâu to lớn này không dễ săn mồi.
Bây giờ những thằng ngu kia đã san bằng rừng rậm, chuyện này có thể làm cho người ta vui vẻ đấy.
Thỉnh thoảng, những con diều hâu cực lớn lao xuống, bắt đi một số động vật to lớn.
Các loài động vật trên mặt đất đang chạy đua để giành lấy mạng sống của chúng, còn các loài động vật trên bầu trời thì đang mài răng kèn kẹt.
Tiêu Trần đang mừng thầm mình quá nhỏ bé nên người ta chướng mắt, thì một bóng đen đột nhiên từ trên trời lao thẳng xuống.
"Phụt" Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, vậy mà lại có thứ có thể vừa ý hai lạng thịt của mình.
Tiêu Trần uốn éo loạn xạ trên mặt đất, cứng rán né tránh sự truy đuổi của bóng đen.
Tiêu Trần tranh thủ nhìn lên, thấy rằng nó chỉ là một con bươm bướm lớn.
"Phi!" Tiêu Trần giơ ngón giữa lên chế nhạo, lưng cõng Mạc Ly tiếp tục liều mạng chạy trốn.
Nhưng phúc đến thì ít, họa đến dồn dập.
Tiêu Trần đang chạy băng băng, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Bởi vì những đại thụ Nghiệp Hỏa kia vậy mà lại bắt đầu tan chảy, hóa thành từng dòng đổ vào dòng sông Nghiệp Hỏa, ầm ầm gào thét hướng về hạ lưu.
Tiêu Trần có thể đoán trước được hậu quả sẽ như thế nào.
Chỉ sợ toàn bộ Minh Phủ sẽ bị Nghiệp Hỏa mênh mông cuồn cuộn bao phủ mất.

Bình Luận

0 Thảo luận