Nếu cứ nuôi như thế, trong nhà có cả núi vàng núi bạc cũng không đủ được!
"Ngài nuôi trẻ như vậy, thực sự không thành vấn đề sao?" Thanh Y lau mồ hôi.
"Liên quan gì đến cậu." Tiêu Trần liếc mắt.
"Ặc..." Thanh Y không phản bác được.
"Được rồi, giao dịch là lấy vật đổi vật, hay là dùng linh thạch như đồng tiền thông dụng." Tiêu Trần hỏi.
"Hai loại đều có, xem thứ người bán cần là gì."
Tiêu Trần gật đầu, nhìn tranh chữ bên cạnh, đưa tay ra, ba ngón tay xoa qua xoa lại.
Thanh Y nghệt mặt ra, đây là chạy tới lừa tiền à?
Thanh Y bất đắc dĩ móc ra một cái túi, "Nơi này có một nghìn khối linh thạch tím, tôi chỉ có chừng đấy gia sản thôi, không có nhiều hơn."
"Chút linh thạch ấy tôi mua đua cái rắm í, Tiểu Tuyết Tuyết nhà tôi ăn vài ngày là hết sạch rồi." Tiêu Trần tức giận lẩm bẩm.
"Nếu không khiến Mạng Nhện tài trợ ngài một ít?" Thanh Y hỏi.
"Vậy thì thôi đi, mấy người tự giữ đi."
Mạng Nhện nhiều tu sĩ như vậy, chi tiêu mỗi ngày không thể bảo là không lớn, Tiêu Trần cũng không phải đần độn, tự nhiên biết sự khó xử của người ta.
"Con bà nó, trên người con lợn chết nọ chắc chắn có thứ tốt, ngây người ở núi Hắc Phong nhiều năm như vậy, bao nhiêu thứ hay đều vào túi của anh ta."
"Khiến con lợn chết đó lấy ra chút, cầm đem đi bán, vậy không phải Tiểu Tuyết Tuyết có phí sinh hoạt rồi sao."
Tiêu Trần cảm thấy mình quả thực cơ trí cực kỳ.
"Đúng rồi, vẫn còn có chuyện hình như phải thông báo với anh một tiếng." Thanh Y thấy Tiêu Trần muốn đi, bèn vội vàng nói.
"Nói."
"Có một con heo nhỏ màu vàng, là sủng vật của ngài đi." Thanh Y hỏi.
Tiêu Trần lắc đầu "Không phải, đó là huynh đệ của tôi."
"Làm sao vậy? Có phải con lợn chết đó lại gây họa không?"
Thanh Y cười khổ một hồi, "Vị huynh đệ ấy của người, hiện tại phong cảnh vô cùng, ép mua cửa hàng của người ta, phố Toái Thạch đã bị anh ta mua gần hết rồi."
"Phụt!" Tiêu Trần suýt thì phun ra một búng máu, con Tử Trư này đúng là rảnh rỗi thật sự.
"Tôi nghe nói, anh ta muốn làm phố giải trí gì đó, nơi này chính là học viện, làm thứ như vậy không tốt lắm đâu."
Thanh Y cười khổ tiếp tục nói: "Hơn nữa hai ngày qua có không ít cáo trạng, nếu những ông chủ kia không bán tiệm, trực tiếp thì động thủ đánh đoạt luôn, ngài xem chuyện này sao mà được chứ!"
"Ông đây nhất định phải biến anh ta thành heo quay." Tiêu Trần tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Trên phố Toái Thạch, một nhóm chàng trai mặc đồ tây cùng màu đang nghe một con heo nhỏ màu vàng phát biểu.
Mấy người mặc đồ tây ấy đều trọc đầu, trên đầu thống nhất xăm một con heo nhỏ, cả đám khí thế hung hãn, vừa nhìn tựa như băng đảng côn đồ.
"Ngày hôm nay, ngày hôm nay, nếu như cửa hàng nơi này còn không dọn đi hết, ông đây sẽ đánh gãy chân mấy người."
Con heo nhỏ màu vàng là Hắc Phong, con hàng này thực sự rảnh rỗi không có việc gì, thế mà lại đi chơi trò xã hội đen.
Theo lời của anh ta thì, cảm giác làm đại ca rất tốt.
Hắc Phong dương dương đắc ý dạy bảo, nhìn đầy tớ mang vẻ mặt sùng bái, thì thấy sảng khoái vô cùng.
Chỉ có ba người, vẻ mặt đau khổ.
"Thế nào Tiểu Đổng, có chuyện gì thế? Ông đây đã cho mấy người rất nhiều tiền, mua ba con phố cũng đủ nữa, mấy người vẫn còn chỗ khó khăn nào à?" Hắc Phong nhìn một người đầu trọc trong đó hỏi.
Tiểu Đổng là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, đã từng là một du côn nổi danh vùng này.
Sau khi Hắc Phong đến, thì anh ta đi theo Hắc Phong.
Tiểu Đổng đau khổ nói: "Đại ca, anh không biết ấy chứ, thằng nhãi đầu đường kia một mực lẩn mất, muốn lên giá cố định, ở lại trong tiệm của một bà lão, tụi em thực sự không còn cách nào."
"Còn có đại ca, mấy năm trước thằng nhãi kia có mượn tiền của mấy anh em, đến bây giờ còn chưa có trả, tên đó thuần túy là một tên lưu manh!"
"Làm càn, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, đi đại ca đi xem với chúng mày."
Hắc Phong không biết lấy ra từ đâu một cái dây chuyền vàng lớn, đeo trên cổ, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi hướng đầu đường.
Những người còn lại tản đi, chỉ có Tiểu Đổng mang theo hai thuộc hạ theo Hắc Phong.
Đi tới cửa hàng đầu tiên ở đâu phố, đây là một tiệm bán quần áo, kích thước không nhỏ, thế nhưng không có ai, chỉ có một bà lão bảy tám chục tuổi ngồi trong tiệm.
"Đại ca, chính là chỗ này." Tiểu Đổng chỉ vào cửa hàng.
"Bà lão, con trai của bà đâu?" Tiểu Đổng đi vào, ngồi đối diện bà lão.
Bà lão căn bản không sợ mấy tên côn đồ đó, kiên cường nói: "Đã chết rồi, cút mau đi."
Tiểu Đổng bất đắc dĩ buông tay: "Anh xem, cứ như vậy, thằng nhãi kia lấy bà lão này làm bia đỡ đạn, chúng ta cũng không đến mức cầm bà lão khai đao đi."
"Yo bà lão, năm nay bà thọ bao nhiêu tuổi thế?" Hắc Phong rất là vui vẻ chạy đến trước mặt bà lão, thân thiện hỏi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận