Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 764: Báo ân

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Điều quan trọng nhất là đây không phải là Bất Quy lộ thực sự, đây chỉ là một con đường đi vào Bất Quy lộ mà thôi.
"Ầm!"
Cơ thể to lớn của Tu Xà đột ngột ngã xuống, ngay lúc ngã xuống, Tu Xà há miệng phun ra Xích Điệp và Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Xin lỗi, tôi... đã cố gắng hết sức."
Tu Xà ngắt quãng nói câu này, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Lưu Tô Minh Nguyệt nghiến răng nhìn cơ thể tan nát của Tu Xà, cố gắng hết sức để không khóc.
Ai biết được, anh ta đã kiên trì như thế nào?
Bóng đen nhìn thân thể Tu Xà, nhẹ nhàng lắc đầu, tựa như có chút bất mãn.
Nhưng sau đó, đôi mắt chỉ có duy nhất lòng trắng nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần trong vòng tay của Xích Điệp.
"Khà khà khà..." Một tiếng cười kỳ quái đáng sợ vang lên.
"Nó là của tao."
Lưu Tô Minh Nguyệt và Xích Điệp cùng lúc biến sắc.
Họ không hề nhận thấy rằng, lúc cái bóng đó nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần.
Hai màu sắc trên cơ thể Tiêu Trần chuyển động, sau đó bắt đầu liên tục dung hợp lại.
Hai lực lượng này dường như cũng cảm thấy bị uy hiếp.
Màu đen và màu xanh lục liên tục đan xen vào nhau, một hoa văn kỳ lạ được vẽ trên cơ thể Tiêu Trần.
Bóng đen nhìn Tiêu Trần, dường như cảm nhận được những thay đổi ở trên người Tiêu Trần.
Những con giun tạo nên cơ thể của hắn bắt đầu động với tốc độ cực nhanh.
"Nó là của tao." Bóng đen có vẻ mất kiên nhẫn.
Bóng đen đột nhiên biến mất tại chỗ, chiếc liềm rỉ sét đột nhiên xuất hiện bên cổ Tiêu Trần.
Nó nhanh đến mức thậm chí không kịp phản ứng.
Xích Điệp nhìn chiếc liềm cắt về phía cổ Tiêu Trần, không hề có chút do dự, mãnh liệt quay lại.
"Phụt."
Máu phun ra, một cánh tay của Xích Điệp bị đứt, mang theo máu tươi đỏ thẫm, bắn lên trời.
Xích Điệp đã dùng thân mình để đỡ công kích này cho Tiêu Trần.
Không có thời gian để thở, Xích Điệp thậm chí không có thời gian để cảm nhận cơn đau.
Chiếc liềm rỉ sét loang lổ lại chém về phía cổ Tiêu Trần.
"Bộp!"
Cơ thể Tiêu Trần nặng nề ngã văng xuống.
Vì Xích Điệp không thể ôm Tiêu Trần được nữa, cả hai cánh tay của cô đã bị chặt đứt.
Tất cả những điều này xảy ra với tốc độ ánh sáng, lúc Lưu Tô Minh Nguyệt phục hồi tinh thần.
Lưỡi liềm của Bóng đen lại đến bên cổ Tiêu Trần.
Lưu Tô Minh Nguyệt lao mở to đôi mắt đỏ hoe, thân hình nhỏ nhắn lao vào nó với tốc độ rất nhanh, nhưng có vẻ như đã quá muộn.
Vào lúc này, trong không gian này đột nhiên nổi lên từng trận cuồng phong máu đỏ tươi.
Xích Điệp không còn cánh tay, hai cánh điên cuồng đập, máu thấm đẫm toàn bộ cơ thể.
Dưới sự kích động đôi cánh của Xích Điệp, gió bão nổi lên, một số lượng lớn các đốm sáng đỏ bị cuốn vào gió bão, tạo thành một phong bạo đỏ tươi.
Cơn bão đỏ cuồn cuộn giết tới, cơ thể của Xích Điệp biến thành ánh sáng huỳnh quang rồi đột ngột biến mất tại chỗ.
Bị cơn bão đỏ tươi chặn lại, bóng đen dừng lại trong giây lát, nhưng chỉ là trong giây lát mà thôi.
Nhưng chỉ như vậy thôi, cũng đủ rồi.
Xích Điệp hóa thành một luồng ánh sáng, nhào lên người Tiêu Trần, chặt chẽ áp Tiêu Trần dưới thân.
Tay vung đao hạ, chiếc liềm mang theo một vũng máu đỏ.
Cái miệng đen kịt của bóng đen mở ra, phát ra âm thanh ùng ục kỳ lạ
Cơn bão đỏ tan biến, mùi máu tanh nồng nặc.
Bóng đen chỉ có đôi mắt trắng dã, ngây ra một lúc.
Trước mặt anh ta, Xích Điệp bị cắt làm đôi, cơ thể Tiêu Trần bị bao phủ bởi các cơ quan nội tạng.
Đúng lúc này, thân hình nhỏ bé của Lưu Tô Minh Nguyệt cũng lao tới phía trước, vọt tới bóng đen.
Có lẽ là do bóng đen sững sờ nên lần này, Lưu Tô Minh Nguyệt đã va vào thân thể bóng đen.
Bóng đen bị đâm trúng, lại lùi ra sau vài bước.
Xích Điệp vẫn chưa chết, thân trên ôm chặt Tiêu Trần, đôi mắt rưng rưng nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt cầu xin.
Lưu Tô Minh Nguyệt gật đầu với Xích Điệp: "Đừng lo lắng, cho dù có chết tôi cũng sẽ không để Đại Đế đến Bất Quy sơn."
Xích Điệp mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt dịu dàng của Tiêu Trần.
Đây là mộng tưởng của cô trong nhiều năm.
Các cô không nhận thấy rằng rất nhiều máu của Xích Điệp đã chảy vào miệng của Tiêu Trần.
Một chiếc nanh không biết đã mọc ra từ bao giờ.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhét Sơn Thần Ngọc vào trong ngực của Tiêu Trần, chỉ cần Sơn Thần Ngọc còn trong cơ thể hắn, Bất Quy sơn sẽ thừa nhận Tiêu Trần.
Có Bất Quy sơn che chở, những thứ này cũng không dám xông vào làm hại Tiêu Trần.
Ngay cả khi bản thân chết ở đây, Tiêu Trần có được Sơn Thần Ngọc, cũng sẽ thay bản thân kế thừa chức Sơn Thần.
Chỉ cần chức Sơn Thần không bị bỏ trống, tỷ vạn sơn quỷ của Bất Quy sơn sẽ không rời khỏi Bất Quy sơn đi quấy loạn tinh không.
Lưu Tô Minh Nguyệt đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, huỳnh quang màu xanh phun ra từ cơ thể cô quấn lấy Tiêu Trần, mang theo thân thể Tiêu Trần lên.

Bình Luận

0 Thảo luận