Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 996: Kinh Thần Thiên Chinh (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Ngay lập tức, hư không biến sắc.
Hư không tối tăm và im lặng bỗng biến thành năm màu rực rỡ, vô cùng lộng lẫy.
Nhưng, càng đẹp thì càng nguy hiểm.
Đằng sau vẻ đẹp đến tận cùng này là năng lượng cuồng bạo hủy diệt mọi thứ.
"OÀNH!"
Trong những màu sắc rực rỡ, một tiếng nổ không cách nào hình dung vang lên.
Chỉ sợ không có âm thanh nào trên thế giới này to hơn nó!
Tiếng nổ của bom hạt nhân, tiếng gầm rú của tàu hỏa, tiếng sấm của mùa hè, sóng gió bão bùng trên đại dương, nếu so sánh tất cả những thứ này với âm thanh ở đây thì chỉ tương tự như tiếng bẻ cành, cắn hạt đậu, hay tiếng kêu của con trâu vậy.
Tiếng nổ mạnh không cách nào hình dung này ảnh hưởng trực tiếp đến xung quanh Đại Bạo diễm xa xôi.
Hầu như tất cả những người theo dõi cuộc chiến đều có kết cục thất khiếu chảy máu.
Một số người có tu vi thấp hơn một chút thì chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, đây là hạng đệch mợ gì chứ.
Cách xa như vậy mà vẫn có ảnh hưởng khủng bố đến thế.
Không ai trong số họ dám tưởng tượng năng lượng khủng bố mà hai người ở trung tâm của vụ va chạm sẽ phải chịu đựng.
Mọi người lau máu trên mặt, nhìn chăm chú vào thủy kính.
Mặc cho một số người chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, nhưng không một ai bỏ đi.
Trận chiến như thế chỉ có thể xem một lần trong đời, có chết cũng không hối hận.
Tiêu Trần nhân tính lau máu mũi của mình.
Ngay cả khi có cái chụp của Tiêu Trần ma tính và vòng bảo hộ của Tử Triều, Tiêu Trần nhân tính vẫn bị chấn chảy máu mũi.
"Tiểu công tử, ngài không sao chứ!" Tử Thần tự trách giúp Tiêu Trần nhân tính lau vết máu trên mặt.
Vừa rồi cô quá tập trung, khi thanh âm ở đằng kia vang lên, cô đã không bảo vệ Tiêu Trần nhân tính trước.
Tiêu Trần nhân tính mỉm cười, Tử Thần này cũng rất chi là thú vị.
Rõ ràng là đại thần phụ trách tử vong, đáng ra phải là nhân vật người gặp người sợ, nhưng cô lại giống như chị gái nhà bên, không chỉ dịu dàng động lòng người mà còn hơi thẹn thùng.
Tiêu Trần nhân tính lắc đầu phun ra một ngụm máu.
"Không sao đâu, khoản nợ này tính vào tên tính tình lãnh đạm kia. Khi hắn quay lại, tôi sẽ cắn chết tên khốn kiếp đó, đánh cho nở hoa. Con mẹ nó, cậu học đâu ra cái tật xấu giống như tên thiên lôi chết tiệt kia vậy hả."
Tiêu Trần nhân tính nhe hai hàm răng trắng, nghiến răng ken két, giống như một con hổ nhỏ tức giận.
Tử Thần véo véo khuôn mặt bầu bĩnh của Tiêu Trần, ôm chặt hắn vào lòng.
Tiêu Trần nhân tính mặt mày hớn hở chôn mặt trong bộ ngực đồ sộ của Tử Thần, mặt mũi tràn đầy say mê.
"Đồ lưu manh, đại biến thái."
Nhìn bộ dạng vui thích của Tiêu Trần, Lưu Tô Minh Nguyệt bĩu môi, sắp khóc.
...
Màu sắc cực kỳ rực rỡ, vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Nhưng thông thường cái gì càng đẹp thì càng nguy hiểm.
Đằng sau vẻ đẹp này là năng lượng cuồng bạo hủy diệt mọi thứ.
Sau khi âm thanh khủng bố kết thúc, là sự tĩnh lặng vĩnh hằng.
Bên dưới sự tĩnh lặng là năng lượng cuồng bạo tàn sát bừa bãi.
Hai màu năng lượng, hai màu của cự long, đang cắn xé điên cuồng trong hư không.
Chúng quấn lấy nhau, làm tổn thương nhau, cuối cùng ôm lấy nhau, cùng nhau hủy diệt.
Hai màu xanh lam và đỏ sậm, đã trình diễn một vở kịch câm đặc sắc.
Năng lượng khủng bố cuốn trôi mọi thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vô số cánh cửa bên dưới cũng bị năng lượng này phá hủy tan thành mây khói.
Hư không dần dần an tĩnh lại, chỉ còn lại vết nứt hư không cực lớn vẫn hô hào gào thét kể lại câu chuyện vừa rồi.
Hai bóng người, bình tĩnh trong hư không hủy diệt.
"Nhìn xem, tôi không yếu như ngài nghĩ, mà ngài cũng không mạnh như ngài nghĩ."
Dao Túc Thanh nhìn Tiêu Trần ma tính nở nụ cười, miệng đầy răng nanh, giống như ác quỷ.
Ngoại trừ bộ quần áo rách nát, trên người cậu ta không có một chút vết thương nào, đúng như lời cậu ta nói.
Cậu ta không như Tiêu Trần ma tính nói: "Ngoại trừ nhỏ yếu, còn có thứ gì."
"Cậu còn yếu hơn tôi nghĩ."
Tiêu Trần ma tính lạnh lùng đáp.
"Miệng của cậu so với thực lực của cậu mạnh hơn nhiều."
Bóng dáng Tiêu Trần ma tính đột nhiên mờ đi, một giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo vang lên khắp hư không.
Dao Túc Thanh cười lạnh: "Cái miệng của ngài cũng không đơn giản."
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng Tiêu Trần ma tính bỗng nhiên xuất hiện cách Dao Túc Thanh không xa.
Trường đao trong tay đột nhiên vung lên, trong nháy mắt một ánh đao màu đen vụt tới.
Chỉ là một đao đơn giản chất phác, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể chém ra một đao đơn giản này.
Nhưng thường thì những thứ đơn giản nhất lại là thứ trí mạng nhất.
Sắc mặt của Dao Túc Thanh chợt biến, bởi vì cậu ta phát hiện dù thế nào đi nữa thì cậu ta cũng không thể tránh được một đao này.
Nó giống như một nhân quả.
Nhưng nguyên nhân không biết bắt đầu từ đâu, mà hậu quả là một đao không thể nào tránh né.

Bình Luận

0 Thảo luận