Trong Bạch Tộc chiến thành có tất cả ba thế lực.
Theo thứ tự là Kim Thạch Sơn Tiêu cầm đầu các loại yêu ma quỷ quái, có thế lực lớn mạnh nhất.
Thủ lĩnh của bọn họ là Kim Thạch Sơn Tiêu, một yêu quái hiếm gặp. Nghe nói gã là một khối kim thạch vạn năm thành tinh, có tu vi lên trời xuống biển.
Sau đó là đủ thể loại tà đạo hung ác hoặc người đào tẩu khỏi các môn phái lớn tập trung lại tạo thành tổ chức Hoàng Hôn.
Tổ chức này số lượng sinh linh rất ít, không quá 100 nhưng đều là tinh anh.
Nói cho cùng, tà tu hay phản bội có thể sống sót thì có ai không phải là kẻ có tu vi cực cao, thân kinh bách chiến. Cực kỳ khó chơi.
Những sinh linh của tổ chức này thường đảm nhận một số công việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng như: ám sát, phá hoại, bắt cóc... vân vân và mây mây. Túm cái quần, chỉ cần trả đủ tiền thì cái gì cũng dám làm.
Cuối cùng là tổ chức Chúng Sinh. Phần lớn các sinh linh trong tổ chức này là tương đối bình thường hoặc là chủng tộc ít thế lực, cha không thương mẹ không yêu.
Tuy thực lực có hơi kém nhưng tổ chức Chủng Tộc lại có số lượng sinh linh lớn nhất, nói một cách dễ hiểu là quần chúng cơ sở tốt.
Toàn bộ phúc địa tỉnh X đều bị ba thế lực này chia cắt.
Theo thời gian trôi qua, ba thế lực này quản lý càng ngày càng tốt, càng ngày càng chính quy.
Toàn bộ nội thành được chia làm bốn khu. Đông, Tây, Nam do ba tổ chức chiếm giữ.
Còn khu thành Bắc thì dùng để giao dịch, cũng là nơi hỗn loạn nhất.
Khu thành Bắc đông đúc hỗn tạp, có rất nhiều người ngoài cũng đến đây để buôn bán hoặc tìm mua một số thứ mờ ám.
Thần Đạo năm thứ hai, tuyết rơi nhiều, trời chạng vạng tối.
Chẳng biết trời đổ tuyết từ lúc nào, trên một khoảng đất trống bên ngoài nội thành có một vũng máu tươi còn toả nhiệt.
Một người đáng thương đã vĩnh viễn nhắm mắt ở đây.
Tại sao anh ta lại bị giết? Có thể vì một tranh chấp nhỏ hoặc có thể vì trên người anh ta có thứ gì đó đáng tiền.
Không ai biết và không ai quan tâm đến vấn đề này. Suy cho cùng, mỗi ngày ở đây không có 100 người thì cũng có đến 80 người chết.
Chẳng mấy chốc thi thể đã bị tuyết bao phủ. Nhưng yên tâm, thi thể của anh ta sẽ không ở đây lâu đâu.
Vì chẳng bao lâu nữa sẽ có những sinh linh khác theo mùi máu tìm đến đây.
Sau đó đưa cái xác về nhà và làm một bữa tối ngon miệng hoặc một bữa ăn nhẹ vào đêm khuya.
Ở nơi này, mọi loại sinh linh đều có thể coi người khác là thức ăn, và tất nhiên cũng có thể bị người khác coi là thức ăn.
Một con quạ lướt qua xác chết, đôi mắt đỏ rực tràn đầy sự thờ ơ.
Gió lạnh như dao, quét qua từ đầu đến chân.
không biết khi nào con quạ đen đã biến mất, thay vào đó là một lớn một nhỏ và một con chó gầy nhẳng.
Tiêu Trần nắm tay đứa bé gái và đi về phía lối vào nội thành.
"Lạnh không?" Tiêu Trần hỏi, cảm thấy cơ thể của đứa bé đang run rẩy.
Nhóc con gật đầu, siết chặt quần áo rồi ngẩng nhìn những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, nói: "Hôm nay trời lạnh ghê, trước giờ chưa bao giờ lạnh thế này."
Tiêu Trần gật đầu, ngón tay khẽ nhúc nhích. Làn da của đứa bé gái như được phủ lên một lớp sương mỏng trong suốt.
"Ấy, hình như không lạnh nữa rồi ạ." Đứa bé vui sướng nhảy nhót mấy cái.
"Gâu gâu...." golden ở bên cạnh cũng phụ hoạ theo cô chủ nhỏ của mình.
"Nhóc con, sinh nhật của nhóc là hôm nào?" Tiêu Trần vừa đi vừa hỏi.
Đứa bé gái chỉ chỉ vào mình rồi vui vẻ nói: "Ngày 7/12/2010, mẹ nói rằng em là cung Nhân Mã."
Tiêu Trần gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Hôm nay là sinh nhật của nhóc."
Đứa bé sững sờ một lúc, sau đó buồn bã cúi đầu: "Sinh nhật năm ngoái là do ba mẹ tổ chức cho em".
"Gâu gâu..." golden sủa vài tiếng rồi há miệng thè lưỡi nhìn rất ngốc.
Ngón tay Tiêu Trần hơi động đậy thì một ít máu đã bay ra từ cổ nó, thế nhưng đứa bé không để ý mà chỉ lo trêu chọc con golden.
Giọt máu bay lơ lửng đến trước mặt Tiêu Trần, một bát quái đồ khổng lồ nhanh chóng được hình thành.
Máu tươi nhỏ vào trong bát quái, tám chữ lớn như càn, chấn, khảm, cấn, khôn, tốn, cách, đoái không ngừng thay đổi phương hướng.
Cuối cùng, một vệt sáng đem chui ra khỏi trong bát quái trận, quanh quẩn phía trước Tiêu Trần
Tiêu Trần vung tay một cái là bát quái trước mặt lập tức tiêu tán, hắn nhẹ nhành bắt lấy vệt sáng đen kia.
"Nhóc con, qua đây." Tiêu Trần vẫy nhóc con đang chơi với chú chó golden.
Đứa bé tò mò nhảy nhót đến chỗ Tiêu Trần, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nó.
Vệt sáng đen kia đã biến thành một chiếc vòng đen nhánh yên lặng nằm trên cổ tay đứa bé.
"Cái này có thể giúp nhóc tìm được cha mẹ, xem như là quà sinh nhật, cũng là phần thưởng vì nhóc đã giúp tôi!"
Đôi mắt đứa bé gái lấp lánh, liên tục gật đầu với Tiêu Trần: "Cảm ơn anh ạ."
"Đi thôi!"
Bóng dáng Tiêu Trần dần biến mất, đứa bé mang theo thanh đao gỗ ngẩng cao đầu bước vào nội thành.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận