Lĩnh Vực Thiên Chinh.
Một vòng bảo hộ màu đen lan ra cực nhanh, bao phủ trọn đảo nhỏ.
Vô số sợi xích màu đen vươn ra từ các phương hướng giống như âm hồn.
Biến cố đột nhiên làm cho bọn lính luống cuống, nhân cơ hội khó được, Tiêu Trần nhẹ nhàng bắn ra một tiểu cầu màu đen.
Tiểu cầu lặng lẽ lẻn vào nơi Hỏa Liên đang ở.
Tay Tiêu Trần đột nhiên đè nặng xuống đất, ma khí điên cuồng chui xuống dưới đất giống như không cần tiền.
Xiềng xích đen đột nhiên buông tha công kích, toàn bộ bện lại với nhau, hình thành một hàng xiềng xích dài vô cùng lớn.
Hàng xiềng xích dài quét ngang ra, mang theo tư thế như bão táp quét về phía chiến trận ngay ngắn có thứ tự, các loại ký hiệu kỳ dị chập chờn sáng tối trong không khí.
Lĩnh Vực Thiên Chinh ban đầu của Tiêu Trần, Tiêu Trần có thể quyết định hết thảy ở trong lĩnh vực.
Nhưng mà bây giờ thật sự là thực lực không đủ, hơn nữa bọn người Thiên Đồ Đội đều là chiến sĩ thân kinh bách chiến, rất có kinh nghiệm đối phó trong lĩnh vực này.
Đối mặt với xiềng xích to lớn, chiến trận Thiên Đồ Đội co rút lại cực nhanh.
Một cái khiên màu đỏ xuất hiện ngăn trước chiến trận, bảo vệ tất cả binh sĩ.
Thân hình của Tiêu Trần hóa thành một luồng sương đen đột nhiên biến mất tại chỗ.
Tiêu Trần cũng không vọt tới trước, ngược lại trở về bên cạnh Long Tiêm Tiêm.
Tiêu Trần kẹp lấy hông của Long Tiêm Tiêm, thân hình đột ngột mọc lên từ mặt đất, xông tới vòng xoáy to lớn trong bầu trời, đó là đường hầm không gian Long tộc mở ra tạm thời.
"Đi!" Tiêu Trần rống lên một tiếng.
"A hu, a hu." Hàm răng của Long Tiêm Tiêm nặng nề đụng vào nhau, hung hãn nói: "Thả tôi xuống, thả tôi xuống, bà đây muốn đánh nát vụn lão già đầu chó kia."
Long Tiêm Tiêm không ngừng giùng giằng, một thân man lực làm cho Tiêu Trần sắp không kìm được người này.
"Bốp!"
Tiêu Trần tát một cái vào mông Long Tiêm Tiêm: "Cô an tĩnh một chút cho tôi."
"A."
Long Tiêm Tiêm thét chói tai, che cái mông của mình, sau đó lại cười ngốc rộ lên: "Ha ha, ha ha, tôi là người của ngài rồi, ngài vỗ cái mông của tôi."
Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu thật muốn bổ đầu con hàng này ra nhìn xem trong đầu cô ta chứa cái gì.
Những ông già bà cụ đánh lộn không quá tích cực, nhưng tốc độ rút lui thì đúng là chẳng có gì phải bàn.
Chốc lát sau Tiêu Trần và Long tộc nhanh chóng biến mất trong vòng xoáy trên trời, vòng xoáy to lớn cũng dần tán đi.
Tất cả lại trở về hình dáng ban đầu, tốt đẹp giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Nghiệp Đồ Linh vội vã đi tới bên cạnh Hỏa Liên, nhìn đóa hoa sen màu đỏ hoàn hảo không chút tổn hại, thở phào nhẹ nhõm.
"Lái xe đi, lái xe đi."
Một giọng nói có chút âm nhu vang lên, tiếp đó cả vùng bắt đầu rung động, một con quỷ quân vô biên vô tận xuất hiện ở phía xa, nối liền một đường với thiên địa.
Người dẫn quân chính là Ngưu Bảo Bảo một trong tam đại Minh Tư.
Ngưu Bảo Bảo cà nhõng ngồi trên một con ác mộng, trong tay cầm theo một hồ lô rượu, thỉnh thoảng lại uống một ngụm.
Trợ thủ của ông ta ở một bên nhìn mà lo lắng suông, kèn lệnh xâm nhập đã thổi lên một hồi, Minh Tư đại nhân lại một vẻ không lo lắng.
"Đại nhân, chẳng phải chúng ta là..."
Ngưu Bảo Bảo liếc trợ thủ của mình: "Cậu xem cậu đi, hoàn toàn không có khí phách thái sơn đổ mà mặt không đổi sắc nha, về làm sao làm đại sự, hả? Tôi đau lòng lắm, các người muốn thế nào mới có thể trưởng thành đây."
Ngưu Bảo Bảo lẩm bẩm một hồi, sao trợ thủ có cảm giác miệng mình thiếu như thế chứ?
Đại quân chậm rãi đến gần Quỷ Tế Tham Ma đảo, vẻ mặt Nghiệp Đồ Linh lạnh lùng nhìn Ngưu Bảo Bảo.
"Khà khà khà khà."
Ngưu Bảo Bảo nhìn diêm la mặt lạnh cười cười: "Ờm người nào có lá gan lớn như vậy, dám đến nhổ râu cọp?"
"Trong lòng Ngưu Bảo Bảo ông rõ ràng." Nghiệp Đồ Linh hiếm thấy trợn trắng mắt.
"Mợ nó, ông gọi ai đó! Ai tên là Ngưu Bảo Bảo đâu, ai có tên Ngưu Bảo Bảo, đứng ra cho bản ti."
Một đám trợ thủ vẻ mặt mờ mịt nhìn ông ta, tên Ngưu Bảo Bảo này đúng là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy.
Chỉ là tên này thực sự có chút, khục, buồn cười.
Minh Tư cai quản hàng tỷ đại quân Minh Giới lại tên là Ngưu Bảo Bảo, cái này nói ra đoán chừng có thể làm cho người khác cười rụng răng.
Thấy ánh mắt mờ mịt của nhóm thủ hạ, Ngưu Bảo Bảo nhếch mép, biết chắc là lừa được rồi.
Nghiệp Đồ Linh len lén lau lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng phát khổ, làm sao lại quên mất vụ này.
Nghiệp Đồ Linh chuẩn bị chuồn mất, kết quả vừa mới chuyển thân, một đạo hồng quang phóng thẳng đến cái mông của ông ta.
"Mẹ kiếp, lão già Nghiệp Đồ Linh ông gọi ai là Ngưu Bảo Bảo vậy, con mẹ nó ông gọi nữa cho tôi nghe xem."
"Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ ha."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận