Dưới chân là một con đường nhỏ, vừa vặn đủ cho hai người đi song song.
Hai bên trái phải của con đường nhỏ là bãi cỏ không thấy điểm cuối và dòng nước chảy xuống từ trên núi.
Thiếu niên áo xanh nhìn Tiêu Trần, trong mắt đầy hổ thẹn: "Cậu hỏi đi, tất cả mọi chuyện, tôi đều sẽ cho cậu một lời giải thích."
"Toàn bộ, tôi muốn biết toàn bộ!" Lúc này Tiêu Trần đã bình tĩnh hơn không ít, giọng điệu cũng không hằn học như trước.
Thiếu niên áo xanh gật đầu: "Vậy tôi nói từ đầu đi!"
Hai người song song đi, bước chậm rãi trên con đường nhỏ.
Thiếu niên áo xanh vừa đi vừa nhìn Tiêu Trần, đưa tay giúp Tiêu Trần sửa sang đầu tóc rối bời, lại giúp hắn lau sạch máu tươi trên mặt.
Hắn vẫn ôn hòa như vậy, chỉ là Tiêu Trần lại không dám dễ dàng tin tưởng thiếu niên ôn hòa trước mắt nữa.
Cảm nhận được cảm xúc của Tiêu Trần nhưng thiếu niên áo xanh không giải thích.
Thiếu niên áo xanh suy nghĩ một chút, hình như đang thử xem nên bắt đầu nói từ đâu.
Rất nhanh thiếu niên áo xanh đã có chủ ý, mở miệng nói: "Đầu tiên cậu phải hiểu rõ là chúng ta nằm ở tầng nào của chuỗi thức ăn!"
Tiêu Trần nhíu mày: "Chuỗi thức ăn?"
Thiếu niên áo xanh gật đầu: "Không sai, chuỗi thức ăn. Các vũ trụ, các đại giới, ngoại vực, dân du cư, còn có người kia... tạm thời gọi là duy nhất đi."
Không đợi Tiêu Trần hỏi, thiếu niên áo xanh đã giải thích cho hắn.
"Đầu tiên, vũ trụ rất dễ lý giải, đó chính là nhà của chúng."
Tiêu Trần gật đầu, vấn đề đơn giản như vậy cũng dễ hiểu.
"Kế tiếp chính là các đại giới." Thiếu niên nói, nhẹ nhàng vung tay lên phía trước.
Một bức tranh lập thể xuất hiện trước mắt hắn.
Một hình tứ phương rất đơn giản.
"Vị trí của chúng ta nằm ở đây." Thiếu niên áo xanh chỉ vào không gian bên trong hình tứ phương.
"Vũ trụ tập trung ở địa phương này, bao gồm tinh không của chúng ta."
"Vậy những mặt này thì sao?" Tiêu Trần chỉ vào một mặt trong hình tứ phương hỏi.
"Đây là Vô Ưu giới." Thiếu niên áo xanh chỉ vào một mặt nằm bên trên cùng.
Sau đó hắn lại chỉ xuống dưới cùng: "Đây là Tử giới, ma tính đi chỗ này."
Tiêu Trần nghe nói, trong lòng trấn an không ít: "Ý của cậu là, đại ma đầu không có chết mất."
Thiếu niên áo xanh gật đầu: "Từ lúc ban đầu tôi đã sắp xếp cho hắn tiến vào Tử giới, lĩnh vực của ma tính là tôi chuyên môn vì hắn thiết kế xong, một cây cầu để kết nối với Tử giới."
"Vô Ưu giới tôi biết, phía dưới là Tử giới, những mặt còn lại thì sao?" Tiêu Trần hỏi.
"Bên trái là Tu La giới, cũng có thể gọi là Huyết Chiến Tu La." Thiếu niên áo xanh nói, nhìn Tiêu Trần với ánh mắt hơi kỳ quái.
Tiêu Trần nhíu mày: "Vì sao lại nhìn tôi với ánh mắt ấy?"
Thiếu niên áo xanh giải thích: "Tu La Nhãn của bạn gái nhỏ của cậu là được tôi lấy từ Tu La giới, vốn dĩ cô ấy hẳn là một đôi với cậu rồi."
"Lạc Huyền Tư." Tiêu Trần cười khổ một tiếng, lâu lắm rồi không gặp cô nương số khổ ấy.
Thiếu niên áo xanh cũng không nói thêm nữa, giải thích tiếp: "Bên phải là Thần Lâm Thiên Quốc, nơi cuối cùng thần tính muốn đi."
"Trong sáu mặt chỉ còn lại hai mặt cuối cùng là vùng đất bất tường, không có sự sống tồn tại, không cần quá để ý."
"Sáu mặt này vây quanh tất cả vũ trụ, chức trách của tứ đại giới thì là bảo vệ cho vũ trụ khắp nơi an toàn tiến hóa."
Tiêu Trần nhớ tới dây câu rũ xuống từ phía trên đỉnh, cười lạnh nói: "Cũng không giống như bảo vệ cho lắm ha."
Thiếu niên áo xanh gật đầu: "Không sai, trải qua vô số năm tháng, bọn họ đã hoàn toàn quên mất chức trách của mình."
"Hiện tại tất cả vũ trụ đã thành ao cá của bọn họ, bọn họ thả câu vào trong đó, vồ lấy các loại đạo tiến hóa, làm lớn mạnh bản thân, ngồi mát ăn bát vàng."
Thiếu niên áo xanh nói xong, lại phất tay lần nữa, một tầng sương màu xám bao quanh lấy hình tứ phương.
Thiếu niên áo xanh chỉ vào khu vực màu xám tro nói: "Ở đây là ngoại vực, tồn tại các loại sinh linh không thể tưởng tượng được. Bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm vũ trụ của chúng ta, giờ nào khắc nào cũng nghĩ tới chuyện xâm nhập vào đây, vồ lấy một thứ nào đó."
"Ngoại vực?" Tiêu Trần không hiểu về ngoại vực nhiều cho lắm.
"n." Thiếu niên áo xanh gật đầu: "Tôi đã từng đi qua ngoại vực và mang Ngục Long về."
Tiêu Trần chấn động trong lòng, dù thế nào cũng không nghĩ tới Ngục Long vậy mà lại đến từ ngoại vực, trách không được trong trí nhớ của mình vẫn luôn không hiểu rõ về lai lịch của Ngục Long.
Vừa nghĩ tới Ngục Long đã biến mất, trái tim Tiêu Trần rỉ máu.
Thiếu niên áo xanh an ủi: "Ngục Long là đao linh, sẽ không thật sự chết đi. Hắc đao còn chưa bị phá hủy triệt để, Ngục Long còn có cơ hội xuất hiện lần nữa."
Tiêu Trần gật đầu, nhưng trong lòng thì bi thương lan tràn.
Đợi được đến lúc Ngục Long xuất hiện lần nữa, thì cần phải mất bao lâu chứ?
Một vạn năm, mười vạn năm, hay là một triệu năm?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận