Đối với loại đại bất kính, thậm chí có chút phách lối nói, Tiêu Trần lại có thể không phản bác.
Ợ một cái, Tiêu Trần thoải mái dựa vào ghế, chỉ Cửu Vĩ Hồ.
"Cậu chính là chủ thượng trong miệng bọn họ!"
Không nói làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, Cửu Vĩ Hồ đi từ từ liền nhảy, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn đạo sĩ tuổi còn trẻ.
"Ha ha ha." Đạo sĩ tuổi còn trẻ cười vỗ tay.
"Tôi có chút ngạc nhiên, cậu là thế nào nghĩ tới chỗ này." Đạo sĩ tuổi còn trẻ cười tủm tỉm hỏi.
"Không biết!" Tiêu Trần vô tội buông tay một cái, "Mịa nó tôi đoán mò."
Thật ra nói đoán mò cũng không quá chuẩn xác thực, từ khi đạo sĩ tuổi còn trẻ vừa xuất hiện, Tiêu Trần trong lòng có chút bất an.
Cái này cùng tu vi thực lực không có một chút quan hệ, đây hoàn toàn chính là bản năng của Tiêu Trần.
Tiêu Trần thực sự nghĩ không ra, ở dị vực có thể mang cho mình cảm giác bất an, ngoại trừ chủ thượng thần bí kia còn có ai?
Đạo sĩ tuổi còn trẻ lại gật đầu công nhận câu trả lời của Tiêu Trần, bởi vì chỉ có đáp án này mới không chê vào đâu được.
Bởi vì thế gian này, không có ai có thể nhìn thấu ngụy trang của hắn ta.
"Cậu thật là chủ thượng?" Tiêu Trần tò mò, lại tỉ mỉ quan sát đạo sĩ tuổi còn trẻ một lần.
"Đúng." Đạo sĩ tuổi còn trẻ gật đầu, lập tức thoại phong nhất chuyển, "Cũng không đúng."
"Mi có bệnh à!" Tiêu Trần trợn to hai mắt, "Phải là phải, không phải là không phải, một lúc lại phải một lúc lại không phải, đùa vui lắm sao?
Đạo sĩ trẻ tuổi tính tình vô cùng tốt, đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt.
Sắc mặt của vị đạo sĩ từ từ thay đổi, khi nhìn thấy khuôn mặt đó, Tiêu Trần bị dọa ngã về phía sau.
Chiếc ghế dưới mông cũng bị đập vỡ tan tành.
Cửu Vĩ Hồ há hốc miệng, kinh hãi nhìn vào khuôn mặt đó, như thể đã nhìn thấy điều khó tin nhất trên đời.
"Chết tiệt." Hắn đứng dậy nhịn không được chửi rủa.
"Mi mẹ nó mô phỏng mặt của ta?" Mí Tiêu Trần giật một cái, nếu như là làm không được, có lẽ hắn đã sớm xông lên giết chết gã trước mặt rồi!
Đúng vậy, đạo sĩ trẻ tuổi trước mặt quả thực có khuôn mặt giống với Tiêu Trần.
Ngoài sự khác biệt về khí chất, không có sự khác biệt nào cả.
"Mi là cái quỷ gì vậy?" Tiêu Trần bình tĩnh lại, toàn thân bị kéo lên, chuẩn bị nếu như có điều gì đó không ổn liền ôm Cửu Vĩ Hồ chạy đi.
Không sai chính là chạy, bây giờ Tiêu Trần chỉ có thể sử dụng sức mạnh của võ thần, tuyệt đối không có khả năng đối đầu với đối phương.
"Ta tên là Tiêu Trần." Đạo sĩ trẻ tuổi cười dịu dàng ngồi vào bàn ăn.
"Thả con mẹ mi rắm ấy." Tiêu Trần phun ra một hơi nước hoa, "Mi tên là Tiêu Trần, vậy lão tử tên là gì?
"Đương nhiên cậu cũng tên là Tiêu Trần." Đạo sĩ trẻ tuổi mỉm cười gắp một miếng thịt nhét vào miệng.
Vẻ mặt của Tiêu Trần thay đổi, hắn đột nhiên hiểu ra.
Một ý nghĩ kinh khủng từ từ hình thành trong đầu.
"Mi cũng là từ tên gia hỏa đó phân ra sao, chủ của dị vực chẳng qua cũng chỉ là một phân thân của Tiêu Trần?"
"Làm sao có chuyện này!" Cửu Vĩ Hồ kêu lên ngay khi lời của Tiêu Trần thốt ra.
Còn đạo sĩ trẻ tuổi cười: "Rõ ràng là như vậy, chẳng lẽ cậu không có chút cảm giác thân thiết nào với tôi sao, dù sao thì chúng ta cũng là một người."
"Tôi..." Tiêu Trần không nói nên lời, bởi vì khi đạo sĩ trẻ tuổi khôi phục chân thân, Tiêu Trần cũng cảm giác được khí tức.
"Làm sao có thể?" Tiêu Trần sắc mặt tái nhợt.
Chủ của dị vực cũng là một phân thân Tiêu Trần hoàn chỉnh, vậy mọi việc hắn làm là có ý nghĩa gì?
Tự đánh chính bản thân mình?
Bây giờ Tiêu Trần cuối cùng đã biết tại sao mọi thứ trong thế giới kỳ lạ này lại giống với tinh không của chính mình.
Đây là địa bàn của Tiêu Trần, và đây là một bản sao khác của tinh không.
Trong nhiều năm, Tiêu Trần chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế này.
...
"Hắn ta đã từng ngược dòng và đi đến khởi điểm của thời gian." Đạo sĩ trẻ vừa ăn vừa nói.
"Cậu có biết hắn nhìn thấy cái gì không?" Đạo sĩ trẻ tuổi đặt đũa xuống, thần bí hỏi.
Tiêu Trần lắc đầu, có phần nản lòng thoái trí, thậm trí tâm trạng không tỳ vết của hắn cũng bị ảnh hưởng.
"Tạo hóa." Đạo sĩ trẻ tuổi rót một ly rượu cho Tiêu Trần và chính mình.
"Tạo hóa cái đậu xanh rau má." Tiêu Trần nói tục, để che giấu sự bất an của mình.
Đạo sĩ trẻ tuổi không hề tức giận, nhẹ giọng giải thích: "Nguồn gốc vạn vật là do tạo hóa mà ra, không phải tự nhiên tiến hóa."
"Thì sao?" Tiêu Trần hữu khí vô lực nói.
"Cậu đã từng trồng rau chưa?" Vị đạo sĩ trẻ tuổi mỉm cười hỏi.
Tiêu Trần gật đầu, "Tôi không chỉ có trồng rau, còn tự mình đi tiểu, bón phân."
"Rau chín rồi, tự nhiên phải thu thập." Đạo sĩ trẻ tuổi nhìn Tiêu Trần đầy ẩn ý.
Tiêu Trần đột nhiên nhảy dựng lên, câu nói này quả thực cho hắn cảm giác sợ hãi sâu sắc!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận