Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 555: Tiểu thế giới

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
"Tướng ăn của tụi bay không thể nhã nhặn hơn một tí được à?" Quỷ Xa đứng trên cái đầu lâu chính giữa lẩm bẩm. Sau đó thân thể lão lập tức phồng to, quẳng Thập Nhất đang hôn mê lên đỉnh đầu của mình.
"Đại ca, đại ca còn lại hai đứa này."
"Đại ca xem này, chúng ta lấy hết mấy lão già, để lại cho đại ca hai cô gái nhỏ da mỏng thịt mềm này."
Đầu chim còn lại cũng gật gù đắc ý, còn ợ một cái.
Cả đám người bị ăn chia tại chỗ, chỉ còn lại hai cô gái đã bị dọa đến mức té xỉu.
Đầu lâu chính giữa lắc lắc, làm như chẳng mấy hứng thú với hai cô gái này.
Thân hình Quỷ Xa biến thành một luồng hắc quang rồi biến mất trên bậc thang.
"Ấy ấy, đại ca chờ một chút đã, đại ca không ăn thì vẫn còn các huynh đệ mà!"
"Đấy á, có phải là đại ca bị nhốt đến đầu óc choáng váng rồi không nhỉ."
"Câm miệng đi."
"Vâng, đại ca."
"Không thành vấn đề, đại ca."
Đợi đến khi Quỷ Xa đi được một lúc lâu, hai cô gái may mắn còn sống sót mới hồi phục được tinh thần.
Giống như bừng tỉnh từ cơn ác mộng, tất cả mọi việc trước mắt đều có vẻ không chân thật.
Hai cô gái ổn định lại cảm xúc, có tí mừng thầm vì còn sống sau tai nạn nhưng cũng có sự sợ hãi vì suýt bị người ta làm thịt.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối các cô đều không hiểu nổi, tại sao con quái điểu kinh khủng kia lại tha cho hai người.
Chuyện này cũng chẳng quan trọng gì. Đến giờ cơm, nếu ngươi không muốn ăn nhưng trước mặt lại bày ra một đống đồ, chẳng lẽ lại cố gắng tọng cho hết à?
Nhưng ngay lúc hai cô còn đang mừng thầm thì hai cái đầu chim khổng lồ đã từ đằng xa duỗi tới, nuốt gọn cả hai người.
Quỷ Xa mang Thập Nhất đến bên cạnh Tiêu Trần. Cô nhóc tỉnh lại thì lập tức ôm chặt lấy đùi hắn, hai mắt đẫm lệ.
Tiêu Trần gõ nhẹ lên đầu Thập Nhất.
Hành động này doạ Quỷ Xoa giật nảy cả người, đây là đang khai khiếu cho Thập Nhất à? Chẳng có nhẽ Đại Đế lại có dự định thu đồ đệ sao?
Ánh mắt Quỷ Xa đầy vẻ không thể tượng tượng nổi, hỏi: "Đại Đế, ngài chuẩn bị thu đồ đệ ư?"
Thôn Thiên Đại Đế còn chưa từng thu đồ đệ đâu, chẳng lẽ muốn thu người đầu tiên à?
Tiêu Trần suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Để nói sau."
"Ồ, ha ha, Đại Đế muốn tìm dạng đồ đệ nào mà không được, làm gì cứ phải chấp nhất tiểu Thập Nhất chứ." Quỷ Xa ngượng ngùng cười, nói. Cái này là tiết tấu mặt dày như tường thành, muốn tranh cướp đồ đệ đây mà.
Thập Nhất ôm chặt chân Tiêu Trần, vẻ mặt đầy chờ mong.
Tiêu Trần lắc đầu, dắt Thập Nhất đi đến chỗ cao hơn.
"Chuyện gì cũng có cái giá của nó, kể cả lương thiện."
Tiêu Trần làm Thập Nhất cảm thấy khó hiểu.
Cầu thang uốn lượn hướng lên trên giống như không có điểm cuối, Tiêu Trần đã đi trên đó suốt hai ngày rồi.
Lúc này đã cách mặt đất rất rất xa, người ở trong mây luôn rồi.
Nhìn vẻ mặt không chút hoang mang của Tiêu Trần, Quỷ Xa cũng có tí sốt ruột.
"Đại Đế, ngài muốn đi đến lúc nào thế?"
Tiêu Trần quan sát biển mây bên dưới, nhẹ nhàng nói: "Cứ chờ đi, chờ đến khi nhìn thấy con đường đi đến Yên Ba Hạo Miểu.
Quỷ Xa có chút chết lặng, mấy ngày nay thông qua việc nói chuyện phiếm lão đã biết Tiêu Trần muốn đi đâu.
Mấy tên lúc trước rất có thể là đến từ Yên Ba Hạo Miểu nhưng đều bị ăn sạch rồi còn đâu, muốn sưu hồn cũng không được.
Quỷ Xa tức chết được, rất muốn cho đám cháu rùa kia mỗi đứa một cái tát.
Lại một ngày một đêm nữa trôi qua, rạng sáng hôm đó bầu trời đã xuất hiện dị tượng.
Thời gian dần qua, bầu trời ửng lên chút ánh sáng cam yếu ớt, xung quanh vẫn tối tăm chẳng nhìn thấy gì, làm như ánh sáng cam kia tồn tại chỉ vì chiếu sáng cho một mình Tiêu Trần.
Không biết từ lúc nào mà chân trời cũng đã bị nhuộm thành sắc vàng óng ánh. Giữa tầng mây cuồn cuộn lập tức xuất hiện vô số ánh sáng kim sắc.
Trực giác của Quỷ Xa nói cho lão biết những thứ này có vấn đề.
Nhưng là một lão quỷ đã sống qua vô số năm tháng, với ánh mắt của lão mà lại không nhìn ra đây là thứ gì.
"Đại Đế, đây là thứ gì vậy?" Quỷ Xa hỏi.
Tiêu Trần lắc đầu. Với kiến thức của hắn cũng không nhìn ra đám kim quang này có vấn đề gì.
Nhưng từ mấy tin tức có được từ Kỳ La Sinh thì đám kim quang này chính là mấu chốt để tiến vào Yên Ba Hạo Miểu.
Đúng là Kỳ La Sinh đã đi ra từ Yên Ba Hạo Miểu nhưng lại chưa từng trở về đó.
Chi tiết cụ thể vẫn phải dựa vào bản thân Tiêu Trần tự tìm hiểu, khám phá.
Nhìn Thập Nhất được Tiêu Trần ôm trên tay, ánh mắt Tiêu Mỹ Lệ sắp ghen tị đến vặn vẹo luôn rồi.
"Con ranh xấu xí này."
Trong thiên địa dường như có tiết tấu va chạm vô hình, Tiêu Trần nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận tiết tấu này.
Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn vẫn không thu hoạch được gì.

Bình Luận

0 Thảo luận