Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 724: Đại Đế bò ra từ mộ phần

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Sau khi Tiêu Trần được chôn dưới đây, đỉnh núi trụi lủi trước kia đã bắt đầu có sức sống.
Cọng cỏ non sinh trưởng tươi tốt đến mức cao mấy mét không thể tưởng tượng được, một vài dây leo cũng dài từ dưới núi đến tận nơi này.
Hơn nữa những thực vật này sẽ không héo rũ vào mùa đông.
Những dây leo và cọng cỏ non này vờn quanh bên cạnh mô đất, tạo thành một ký hiệu kỳ quái, hình như là một chữ nào đó, nhưng mà không ai nhận ra.
Nếu như lúc này có người trên Địa Cầu trông thấy, nhất định sẽ phun một ngụm nước bọt.
Bởi vì thứ mà những dây leo và cọng cỏ non tạo thành là một chữ 'đẹp trai' cực lớn.
Một chữ đẹp trai quảng cáo trắng trợn rùm beng như thế, quả thực không biết xấu hổ đến cực hạn.
Đương nhiên nếu có người mở phần mộ ra nhìn sẽ phát hiện thi cốt của Tiêu Trần cũng không mục nát.
Một tầng lục quang nhàn nhạt bao vây thi thể hắn, tất cả vẫn hoàn hảo như vậy, thậm chí ngay cả biểu cảm trên mặt nhìn cũng rất sống động.
...
Ở dưới chân núi mọc lên mười mấy gian phòng cỏ tranh đơn sơ, hơn mười cô gái mỹ lệ khác lạ tu hành sinh hoạt ở chỗ này.
Thủy Sanh Sanh ngồi trước phòng cỏ tranh, khuôn mặt vô cùng tiều tụy.
Nhìn bầu trời xanh thẳm, cô luôn có thể trông thấy gương mặt Tiêu Trần ở trên bầu trời.
Cô nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên trông thấy Tiêu Trần là đang ở trong hồ lô lớn.
Hắn cởi truồng, bàn chân nhỏ không ngừng đung đưa, Tiêu Trần cười khanh khách với mình, khi đó lòng cô mềm nhũn.
Thủy Sanh Sanh luôn nghĩ đến lúc nào đứa trẻ trưởng thành, cô sẽ lấy mười tám bà vợ cho hắn, sinh một đống lớn Tiêu Trần nhỏ, mình không có việc gì mỗi ngày chỉ có ôm ôm hôn hôn.
Nghĩ đến cảnh tượng một đống lớn Tiêu Trần nhỏ vây quanh bên cạnh mình, Thủy Sanh Sanh bất giác nở nụ cười.
Cười một hồi mà nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Sanh Sanh, đi thôi."
Bạch Tử Yên mang theo tất cả trưởng lão của Kính Hoa tông ngày xưa đi tới trước mặt Thủy Sanh Sanh.
Bạch Tử Yên vẫn mang dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, chỉ là tóc trắng trên đầu đã không còn sáng bóng.
Lúc này các cô đều mặc đồ vô cùng chính thức long trọng, bởi vì hôm nay là ngày giỗ ba năm của con trai các cô, Tiêu Trần.
Nếu như Tiêu Trần chưa đi, năm nay hắn cũng sắp mười tuổi rồi.
Một đoàn người mang theo cái Tiêu Trần thích ăn nhất khi còn sống chậm rãi tiến lên đỉnh núi.
...
Không biết từ khi nào, mộ địa mai táng Tiêu Trần đã bị rễ cỏ mở ra, vô số rễ cây cỏ non nhẹ nhàng lay động trong mộ địa.
"Ha..." Thân thể nho nhỏ của Tiêu Trần vùng dậy rất nhanh giống như xác chết.
Một màn này nếu như bị người bình thường trông thấy, đoán chừng cả nước tiểu cũng sẽ phọt ra.
Khuôn mặt Tiêu Trần hồng nhuận phơn phớt, tinh thần sáng láng, trên tay cầm một khối ngọc thạch hình tròn to cỡ lòng bàn tay.
Trên ngọc thạch có một cái khe, như thể chỉ cần hơi dùng sức, ngọc thạch sẽ vỡ vụn.
"Ui, con mẹ nó chứ sao lại chết rồi." Trong miệng Tiêu Trần truyền ra âm thanh cà lơ phất phơ, mang theo ba phần ngỗ ngược, bảy phần muốn ăn đòn.
"Tại sao mình lại nói 'lại' nhỉ? Thật kỳ lạ."
Cúi đầu nhìn ngọc thạch có vết nứt trong tay, tiếp đó Tiêu Trần chửi ầm lên:
"Con mẹ nó mi nói sống lại một lần cho thật mạnh đâu rồi? Sơn Thần Ngọc sắp bị nát luôn rồi kìa."
"Tiên sư cha mày, con mẹ nó mi đã làm gì ông đây, sống lại bậy bạ là phải gánh nhân quả còng lưng đấy, chẳng lẽ sau khi ông đây đầu thai thì đã trở thành một thằng ngu vãi cả cớt."
"Còn mi nữa, sao lại ngủm củ tỏi rồi! Sơn Thần Ngọc cũng không cứu được mi, ông đây cũng là lần đầu tiên gặp."
"Chẳng lẽ mi nhìn lén Vương quả phụ bên cạnh tắm rửa, bị người người oán trách?"
"Bốp bốp."
Tiêu Trần càng nói càng giận, đấm hai quyền vào hốc mắt chính mình.
"Cái thứ thối tha ngu ngốc, đầu óc có cớt, ông đây phải gánh nhân quả còng cả lưng."
Hốc mắt Tiêu Trần lập tức trở nên đọng máu.
"Đau, đau, đau..." Tiêu Trần bụm lấy vành mắt của mình, đau đến nước mắt chảy ra ào ào.
"Thứ phế vật, xem Trần ca ca mi đi ra đại sát tứ phương đây."
Tiêu Trần xoa hốc mắt, "lẳng lơ" hất hất tóc, một cước đạp mở vách quan tài.
"Ah..." Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tiêu Trần nhìn ngón chân sưng thành cái bánh bao, vẻ mặt mờ mịt.
"Vì sao mình lại trở nên gà yếu như vậy?" Tiêu Trần không nhịn được đặt câu hỏi, sau đó lại thẹn quá hoá giận nhìn cái nắp quan tài, không nhịn được thầm nói:
"Dùng quan tài tốt như vậy, trong nhà có mỏ vàng à." Tiêu Trần nhảy lên đi ra khỏi cái mộ.
Tiêu Trần ngồi ở bên vách đá, vừa xoa chân vừa dò xét tình huống thân thể của chính mình.
"Ừm... Ừm..." Tiêu Trần giống như là táo bón, không ngừng ừm, nghẹn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cuối cùng Tiêu Trần bi ai phát hiện mình thế mà lại không vắt ra được một tia linh lực nào.

Bình Luận

0 Thảo luận