Sắc mặt của thiếu nữ ngày càng khó coi, cũng biết bây giờ nói cái gì cũng là dư thừa.
"Nguyện Nhân Hoàng đại nhân bình an." Trong lòng thiếu nữ yên lặng niệm câu.
Sau một khắc, toàn thân thiếu nữ đột nhiên hòa tan, không vào trong bóng tối vô tận.
Cùng lúc đó, toàn bộ trong Đại Mộng Huyễn cảnh, tất cả nước từ trên núi chảy xuống, hoa cỏ cây cối, đều cực nhanh tan rã xuống phía dưới, hóa thành chất lỏng sền sệt.
Toàn bộ Đại Mộng Huyễn cảnh, trong nháy mắt biến thành đầm lầy vô tận.
"Ha ha ha!" Người cua cười ha hả: "Thì ra toàn bộ Đại Mộng Huyễn cảnh là bản thể của cô biến thành, một đầm lầy nhỏ nuốt vân thú, có thể tu hành cho tới mức này, cô lại không biết quý trọng."
Không có đáp lại, chỉ có đầm lầy khổng lồ bắt đầu bốc lên, đảo ngược trọn thiên địa.
"Phiên chuyển thế giới, cô muốn kéo toàn bộ Đại Mộng Huyễn cảnh vào nơi không thể biết, ha ha, không sao, tôi có thời gian từ từ hao tổn với cô."
Khi Tiêu Trần từ trong Đại Mộng Huyễn cảnh đi ra, đã nhìn thấy một màn cực kỳ tàn ác.
Trước cửa tiểu trúc, lượng lớn thi thể chất thành đống, trên thi thể, lửa thiêu đốt hừng hực.
Trong số lượng lớn thi thể, có bốn người đứng đối diện nhau.
Cửu Vĩ Hồ, viên thịt nhỏ còn có Vô Trần, đỡ lẫn nhau, dường như cũng bị thương không nhẹ.
Mà đối diện bọn họ, là một người chắp tay sau đít, toàn thân áo đạo, công tử ca thần tình lạnh nhạt.
Chỉ là trong lúc lơ đãng, khí tức kinh khủng phát ra, khiến cho Tiêu Trần có thể khẳng định, người nho sinh này cũng là một vị Tôn Giả.
Bốn Tôn Giả thì xuất hiện ba vị, xem ra hôm nay dị vực sẽ có thay đổi lớn.
Thấy cảnh này, tất cả đứa bé đều sợ đến khóc lên.
"Ba, mẹ, sư phụ." Bọn nhỏ khóc tê tâm liệt phế.
Một màn này vừa khớp với cảnh tượng Tiểu Vũ dị đồng đã thấy.
Tiêu Trần thấy máu chảy trên ót, quả nhiên ở trong thế giới nào, cũng là người tốt sống không lâu.
Cửu Vĩ Hồ quay đầu nhìn Tiêu Trần, máu tươi trên khóe miệng khiến cho cô trông thê mỹ dị thường.
Cửu Vĩ Hồ mặt đầy nước mắt, mang theo vẻ tự trách cùng buồn bã: "Tiêu Trần, bọn họ đều chết hết."
Tiêu Trần hờ hững gật đầu, đi từ từ ra khỏi cái lồng.
"Đi chăm sóc những đứa trẻ ngon." Tiêu Trần giao hai đứa bé trong ngực cho Cửu Vĩ Hồ.
"Hắn ta... hắn ta là Bắc Phương Tôn Giả, cậu bây giờ, đánh không lại hắn ta." Cửu Vĩ Hồ mang theo tiếng khóc nức nở nói.
Tiêu Trần cười xoa đầu Cửu Vĩ Hồ: "Yên tâm, tôi cả đời này, không thể làm khác, thế nhưng đánh lộn với sát nhân tôi chưa từng thua."
"Cẩn thận." Cửu Vĩ Hồ gật đầu, cô cũng không khuyên Tiêu Trần rời đi nữa, bởi vì nàng cảm nhận được sự phẫn nộ cảu Tiêu Trần.
Biết Tiêu Trần đã lâu như vậy, lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng lửa giận của Tiêu Trần.
Kiềm nén mà khắc chế, lại làm cho người sợ run lên.
"Các người cũng đi xuống đi!" Tiêu Trần nhìn viên thịt nhỏ cùng Vô Trần.
Viên thịt nhỏ nhịn cơn tức giận vô tận, yên lặng lui qua một bên.
"Cậu là ai?" Nho sinh vẻ mặt tò mò nhìn Tiêu Trần cùng mình đứng đối diện nhau.
Hắn ta chưa bao giờ từng thấy người như Tiêu Trần, rõ ràng không có một chút tu vi, thế nhưng toàn thân sát ý cùng huyết khí lại khổng lồ dường như muốn phá tan không trung.
"Ta là ba mi, tới giết đứa con bất hiếu là mi." Tiêu Trần hờ hững nói, đầu ngón tay đột nhiên xuất hiện một điểm sáng.
Không gian xung quanh trong nháy mắt bị cắt đứt, xuất hiện từng cái khe nứt to lớn.
Nho sinh biến sắc, trong lúc giở tay nhấc chân, là có thể cắt đứt không gian, cường đại người thiếu niên trước mắt này, hoàn toàn vượt quá dự liệu.
"Bịch!"
Không có bất kỳ dấu hiệu, một điểm sáng đầu ngón tay Tiêu Trần, trực tiếp xuyên thấu đầu người nho sinh.
"Thật là nhanh, không nhìn khoảng cách không gian sao?"
Trong nháy mắt đầu nho sinh nổ thành dưa hấu nát, thân thể không đầu cũng ầm ầm ngã xuống.
Tiêu Trần biết chuyện không thể nào đơn giản như vậy, quay đầu về Cửu Vĩ Hồ nói: "Đi, càng xa càng tốt."
Cửu Vĩ Hồ rất hiểu chuyện, biết mình ở đây kết quả cũng là cản trở, duỗi ra cái đuôi to lớn màu trắng như tuyết, cuốn lấy tất cả tiểu tử kia, trong nháy mắt rời khỏi chiến trường mấy triệu dặm.
"Bắt đầu!"
Tiêu Trần nhắm mắt lại, toàn thân huyết khí, giống như biển cả rộng lớn mênh mông bắt đầu rít gào, khí thế trên người, nhắc tới nhắc lại.
Sương mù huyết sắc bốc hơi rít gào, tiên huyết như song lớn đổ xuống, ở trong huyết quản điên cuồng xông không ngừng.
Từ lúc tu hành Võ Thần cảnh thành công, Tiêu Trần chưa từng mở ra toàn bộ thân thể Võ Thần, hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Trần giải phóng toàn bộ sức mạnh Võ Thần.
"Bịch, bịch, bịch!"
Không có bất kỳ động tác gì, lấy Tiêu Trần làm trung tâm, mặt đất trong vòng ngàn dặm từng tầng một đổ sụp xuống, khe nứt to lớn như mạng nhện nhanh chóng chậm rãi lan tràn ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận