Trong trận chiến cấp độ này, sự bất ổn của khí tức hính là điều chí mạng nhất.
Con chó ngốc đưa ra quyết định dứt khoát, toàn bộ khí tức trong người được giải phóng.
Khí tức đáng sợ trực tiếp chia cắt bầu trời, một thế giới âm từ bầu trời chia cắt xuống.
"Ha ha, lĩnh vực, nhanh như vậy muốn dốc sức liều mạng đấy sao?" Tóc trắng thanh niên nhẹ gật đầu.
Rất tán thưởng địch nhân trước mặt.
Quyết tâm kiểu này không phải ai cũng làm được.
Nước tối chính là khí tức hắc ám thực thể của hắn hóa hiện ra.
Nếu ở trong nước tối quá lâu, không chỉ khí tức chấnđộng, không ổn định mà còn làm giảm đi rất nhiều thần thông của các tu sĩ trong đó.
"Đã như vậy, chúng ta tới phân thắng bại, đương nhiên cũng là chia sinh tử."
Thanh niên tóc trắng chấn động, hắc dương gầm lên một tiếng kinh ngạc, hắc khí chung quanh bộc phát.
Không chỉ thanh niên tóc trắng, mà ngọn lửa lục lam trên con chim lục lam to lớn dưới thân cũng bùng cháy dữ dội.
Một thế giới ngọn lửa xuyên việt thời không đến.
Khí tức màu đen hòa vào thế giới ngọn lửa, ngọn lửa màu lục lam ngay lập tức bị nhuộm đen.
"Đến rồi."
Thanh niên tóc trắng vẻ mặt trịnh trọng quan sát, con chó ngốc triệu hồi thế giới âm phủ khổng lồ.
Vô số âm binh vào giờ phút này xếp hàng từ thế giới âm, hàng ngàn quân, vô cùng cường đại.
Đây không phải là âm binh thực sự, tất cả đều được biến đổi bởi con chó ngốc lĩnh ngộ đại đạo biến thành, dùng hình thức âm binh bày ra.
Thanh niên tóc trắng chậm rãi giơ hai tay lên, khí tức hắc ám trên người càng lúc càng điên cuồng hơn.
Cả thế giới ngọn lửa bắt đầu sụp đổ, sau khi sụp đổ nó cũng không hề cứ như vậy mà biến mất.
Giờ phút này, những ngọn lửa bị nhuộm thành màu đen bắt đầu tách ra như thể có sự sống.
Ngọn lửa tách ra tạo thành từng vòng xoáy lửa không lớn cũng chẳng nhỏ.
Vô số vòng xoáy lửa bắt đầu xoay tròn, từng đóa sen màu đen chậm rãi bay lên từ trong vòng xoáy lửa.
Một thế giới hoa sen nguy nga lộng lẫy xuất hiện trên bầu trời thế giới.
"Hắc Ám Đại Bính Chàng."
Xa xa bên dưới, trong thành phố nơi những người bình thường lánh nạn, một thiếu nữ cực kỳ đáng yêu ngước nhìn bầu trời bằng sắc mặt tái nhợt.
Thiếu nữ ấy chính là Liễu Sắt Vũ, bên cạnh, một vầng trăng màu vàng vây quanh cô, nó không ngừng xoay tròn phát ra cảnh báo nguy hiểm.
"Chúng ta đi thôi chị." Một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa kéo kéo tay áo cô.
Mười mấy đệ tử đến từ Thiên Tinh đại thế giới vây quanh bọn họ.
Khi chiến tranh nổ ra, tất cả học sinh của các học viện cũng như con cháu các gia tộc trên toàn thế giới đều được điều vào thành phố để bảo vệ người bình thường.
Liễu Sắt Vũ cắn cắn môi, nhìn vầng trăng màu vàng bên cạnh hỏi: "Kim Nguyệt Luân, chúng ta có nên đi không?"
Bọn họ có cách để rời khỏi Địa Cầu hiện tại, nhưng nếu giờ rời đi, Liễu Sắt Vũ lại không đành lòng.
"Tôi không đi, mấy người muốn đi thì đi." Thác Bạt Hàn lên tiếng, cậu ta thích thế giới này, cũng thích cô giáo Tiêu Mạn Ngữ, dù thế nào đi chăng nữa, cậu ta cũng sẽ không rời khỏi đây vào lúc này.
"Người khác không biết uy lực chiêu này của Dạ Chủ, nhưng chúng ta chắc đều biết." Một thiếu niên nhỏ gầy nhìn nhìn bầu trời khe khẽ lắc đầu.
Những người xung quanh đều gật đầu đồng tình, Thiên Tinh đại thế giới bọn họ có mối thù truyền kiếp với Dạ Đàm đại thế giới.
Hai thế giới từng đánh nhau túi bụi, Nguyệt Thần và Nhật Thần của Thiên Tinh đại thế giới đều từng bị chiêu này đả thương, thậm chí suýt chút nữa đi đời nhà ma.
Bọn họ biết rõ rằng một ngụy đế không thể nào chịu đựng nổi chiêu này.
"Thế giới này sắp diệt vong rồi, không thể ở lại đây được nữa, người của Xuân Thu đại thế giới còn có thể ở lại, vì với thực lực của bọn họ thì Dạ Chủ muốn động đến họ cũng phải suy đi nghĩ lại, nhưng chúng ta mà bị bắt thì e rằng chẳng ai có kết cục tốt đẹp đâu, hơn nữa không thể để mất Kim Nguyệt Luân được, chúng ta phải đi."
Thiếu niên nhìn Liễu Sắt Vũ, giọng nói cực kỳ kiên định.
"Đi thôi, còn dây dưa là không kịp nữa đâu." Thiếu niên khẽ gật đầu.
Lúc này Kim Nguyệt Luân cũng phát ra tiếng run rẩy rất nhỏ.
Cuối cùng người của Thiên Tinh đại thế giới đều rời khỏi Địa Cầu theo Kim Nguyệt Luân, trừ Thác Bạt Hàn.
Rất nhanh, người của Xuân Thu đại thế giới cũng rời khỏi Địa Cầu.
"Phì! Một đám tiểu nhân vô tình vô nghĩa." Có người mắng.
"Không đi mà ở lại chôn chung với chúng ta à?" Có người bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tôi không muốn chết."
"Tôi cũng không muốn chết, nhưng có còn cách nào khác đâu?"
Những cảm xúc cực kỳ tiêu cực đang lan tràn trong lòng mọi người.
Trên bầu trời, hai lĩnh vực cường đại đang chém giết lẫn nhau.
Trên chiến trường, tất cả mọi người đều thôi không chém giết nữa, lẳng lặng nhìn trời.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, hai người trên trời mới là nhân tố quyết định cuộc chiến này ai thắng ai thua.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận