Tất cả mọi người nhìn thấy hoa cả mắt, không có loại pháp bảo nào trong số này có phẩm chất bình thường.
Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là số lượng này, đáng sợ quá trời luôn á!
Tiêu Trần tùy ý không ngừng lấy ra pháp bảo, đầu mọi người đều có chút chết máy.
Năm phút sau, Tiêu Trần lắc lắc túi Bách Bảo, cuối cùng đã thấy đáy rồi.
Tiêu Trần đếm qua loa khoảng chừng năm mươi món, nếu bán một món năm mươi nghìn linh thạch cũng được khoảng hai triệu rưỡi, vừa đủ để mua một khối Thiên Kim Huyền Vũ đó.
"Nào nào nào, nhìn thử xem, Thiên Kim, ai đi qua đi lại chớ đừng bỏ qua, năm mươi nghìn một món, mua không chịu thiệt, mua không mắc lừa đâu." Tiêu Trần hét to lên tại chỗ.
Năm mươi nghìn một món loại phẩm cấp này, cực kỳ hời luôn.
Hơn nữa, còn có đao, thương, kiếm, kích, búa rìu, móc câu, xiên, dạng gì cũng có. Chắc chắn có thể chọn được thứ bản thân hài lòng.
"Tiên tử, ngài nói thật sao?" Có người không thể tin được ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Đương nhiên rồi, nếu không thì anh cho rằng tôi rảnh háng không có việc gì, đánh rắm ở đây đấy à?" Tiêu Trần tức giận liếc mắt.
"Ba triệu, nhà họ Trần của tôi mua hết." Dáng vẻ Trần Thiếu Kiệt đi lên như một tổng tài bá đạo.
Nếu không phải không đánh lại được tên này, Tiêu Trần thực sự muốn xông lên bóp chết thằng cháu trai này.
Ba triệu, năm mươi món pháp bảo cực phẩm thực sự không đắt lắm. Nếu mang chúng về đóng gói lại, sau đó bịa ra những câu chuyện vãi cả trứng cho mỗi pháp bảo, rồi gửi chúng đến một phòng đấu giá nổi tiếng, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
"Một người chỉ có thể mua tối đa hai món, nếu mua nhiều hơn sẽ không bán." Tiêu Trần nhìn thấy vị tổng tài bá đạo này, trong lòng lửa giận bừng bừng, lập tức đặt ra quy định hạn mức mua hàng.
Trần Thiếu Kiệt cau mày, lạnh lùng nói: "Cô nương, cô..."
"Trần đại thiếu gia, đừng chấp nhặt với một cô gái yếu ớt." Nam Cung Thiên Ninh chắn trước mặt Tiêu Trần, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Hừ!" Trần Thiếu Kiệt hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
"Này này, chờ đã." Nhìn thấy Trần Thiếu Kiệt không quay đầu lại rời đi, Tiêu Trần gấp gáp, con mẹ nó còn trông cậy vào hắn ta giúp mình rèn sắt đây này.
"Nam Cung, thu tiền cho tôi, tôi đi nói chuyện với thằng cháu trai kia một lát." Tiêu Trần nói xong, muốn đuổi theo.
Kết quả là bị Nam Cung Thiên Ninh kéo lại nói: "Để cô đi một mình tôi không yên tâm."
"Không sao đâu, tôi sẽ đưa theo vệ sĩ." Nói xong, kéo cổ áo u Dương Đức đang nằm liệt trên ghế, lao ra ngoài.
"À này, Danh Kiếm thiếu gia." Tiêu Trần đột nhiên chạy trở về.
"Ngài... Ngài đang gọi tôi sao, cô gái?" Hoàng Phủ Danh Kiếm hơi đỏ mặt lắp bắp hỏi.
"Đương nhiên." Tiêu Trần chớp chớp mắt tinh quái, một cái nhăn mày một nụ cười này quả thực quyến rũ đến mê hồn.
"Danh Kiếm thiếu gia, anh chờ tôi một lát nhé, tôi có chuyện muốn nhờ, bái bai."
Tiêu Trần hôn gió với Hoàng Phủ Danh Kiếm, kéo u Dương Đức như lợn chết, rồi lao ra ngoài một lần nữa.
Cái mặt mo của Hoàng Phủ Danh Kiếm xấu hổ đỏ bừng, tim đập loạn xạ, khi phục hồi tinh thần lại thì đã không còn nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Trần nữa.
...
"Này này, người anh em, đợi đã."
May mắn thay, Tiêu Trần chạy đủ nhanh để đuổi kịp Trần Thiếu Kiệt đang chuẩn bị rời đi.
"Có việc gì không?" Trần Thiếu Kiệt cau mày.
"Hì hì." Tiêu Trần lúng túng cười: "Tôi có thể xin anh một chuyện được không?"
"Nói đi." Trần Thiếu Kiệt có chút không kiên nhẫn.
"Anh phải đồng ý đã tôi mới nói." Tiêu Trần đi lên nắm chặt lấy cánh tay của Trần Thiếu Kiệt, điên cuồng lắc lư.
Mí mắt Trần Thiếu Kiệt giật giật, chưa có người nào dám tới gần hắn ta nếu không có sự đồng ý của hắn ta như vậy cả.
Nhưng nhìn bộ dạng làm nũng đáng yêu của Tiêu Trần, Trần Thiếu Kiệt vẫn cố gắng nhịn xuống xúc động đập chết Tiêu Trần.
"Cô nói đi, tùy tình huống mà tôi sẽ cân nhắc có nên giúp đỡ hay không." Trần Thiếu Kiệt vẫn rất chi là cảnh giác, cho dù mỹ nhân đứng trước mặt nhưng vẫn không mất lý trí.
"Cái đồ ngoài lạnh trong nóng này." Tiêu Trần nói thầm trong lòng, nhưng bộ dạng trên mặt lại sán lạn như ánh mặt trời.
"Giúp tôi rèn sắt mấy ngày, được không? Không phải chuyện thương thiên hại lý gì cả." Tiêu Trần đáng thương bắt đầu cầu xin, đôi mắt to ầng ậng nước.
"Rèn sắt?" Trần Thiếu Kiệt có chút đứng hình.
Tiêu Trần ôm chặt cánh tay của Trần Thiếu Kiệt, như thể nếu hắn ta không đồng ý thì sẽ dính chặt lấy hắn ta.
"Đi mà, giúp tôi gõ gõ Thiên Kim Huyền Vũ đi. Chỉ có một người đẹp trai như anh mới có thể gõ nổi được thứ đó thôi."
"Tại sao tôi phải giúp cô?" Trần Thiếu Kiệt nhướng mày.
Đầu Tiêu Trần đầy hắc tuyến: "Vậy anh muốn gì mới có thể giúp tôi?"
Trần Thiếu Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Cùng tôi trở về nhà họ Trần."
"Phi!" Tiêu Trần lập tức buông cánh tay Trần Thiếu Kiệt ra, lôi kéo u Dương Đức xoay người rời đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận