Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1369: To gan lớn mật

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Vài người bán Vô Chỉ Cảnh, đi lên hỏi hắn ta có biết Tiêu Trần hay không.
Trương Đại Pháo lúc đó cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu.
Như vậy đúng là như thọc tổ ong vò vẽ, vài tên bán Vô Chỉ Cảnh trực tiếp động thủ, muốn phải bắt được Trương Đại Pháo.
Nếu không phải là luyện khí sư, có nhiều các loại pháp bảo bảo toàn tánh mạng, e rằng Trương Đại Pháo đã sớm lọt lưới.
Trương Đại Pháo chạy trối chết, cố ý chạy tới gần hiệu buôn Vạn Vĩnh, bởi vì từ trong miệng của mấy tên kia truy sát mình, có thể suy đoán ra, có người đang nhằm vào Tiêu Trần.
Hắn ta nhất định phải bảo vệ tốt Tiêu Trần, nếu như con của Đại Đế xảy ra ngoài ý muốn gì ở chỗ này, thân là một thành viên của Hạo Nhiên đại thế giới, hắn ta không thể trốn tránh trách nhiệm.
Bởi vì ở Hạo Nhiên đại thế giới, tán tu giống như bọn họ hầu như đều nhận được ân huệ của Đại Đế.
Có thể nói nếu không có Đại Đế, những tán tu bọn họ căn bản không có ngày nổi danh, chớ đừng nhắc tới có thành tựu của ngày hôm nay.
Coi như là đánh cược mạng già, Trương Đại Pháo cũng phải bảo vệ tốt Tiêu Trần.
Thời khắc này Trương Đại Pháo đang chạy trối chết trên đường, nghe được giọng của Tiêu Trần.
Tranh thủ ngẩng đầu nhìn lên, thế mà lại phát hiện Tiêu dây dưa với một người trên không trung, hơn nữa còn ở thế hạ phong.
Không nghĩ ngợi nhiều được, Trương Đại Pháo trực tiếp lấy ra một cái bàn tròn lớn chừng bàn tay trông rất tầm thường.
Cắn chót lưỡi, Trương Đại Pháo phun ra một búng tinh huyết.
Bàn tròn trong nháy mắt phát ra hào quang màu xám, không gian xung quanh bị vặn vẹo cực nhanh.
Trên bầu trời, Trần Cung có chút căm tức.
Bởi vì gã không ngờ rằng, Tiêu Trần sẽ khó bắt như vậy, giống như một cá chạch, tán loạn khắp nơi.
Nếu không phải cần bắt sống, Trần Cung thật muốn đập chết Tiêu Trần, sau đó lột da, treo ở trong nhà.
Lúc này dị biến xảy ra, sau lưng của Tiêu Trần thế mà lại xuất hiện một cái vòng xoáy, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo kịch liệt.
"Pháp bảo không gian." Trần Cung kinh ngạc kêu lên.
Ngay sau đso, thân hình Tiêu Trần trong nháy mắt biến mất.
"Công tử, ngài không có sao chứ." Bóng Tiêu Trần xuất hiện ở bên cạnh Trương Đại Pháo.
Trương Đại Pháo không ngừng sờ tới sờ lui ở trên người Tiêu Trần, pháp bảo không gian có tác dụng phụ, đó chính là nếu như không đủ khỏe mạnh có thể sẽ tan vỡ.
"Đi đi đi, đừng nhân cơ hội ăn đậu hũ của tôi." Tiêu Trần đẩy tay Trương Đại Pháo ra.
Thấy Tiêu Trần không có việc gì, Trương Đại Pháo cuối cùng cũng yên lòng, "Công tử, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, sao có người truy sát..."
"Hiện tại không rảnh nói cho cậu, tên thái giám kia thông thạo thần thông không gian, sẽ sớm tìm được chúng ta, có thể thay đổi vị trí không không?" Tiêu Trần hỏi.
"Có thể." Trương Đại Pháo cắn răng, phun một búng máu lên bàn tròn màu xám tro.
"Trở về ăn nhiều a giao chút."
"Vì sao." Trương Đại Pháo có chút khó hiểu.
"Bổ huyết."
Thân ảnh của hai người, càng lúc càng mờ nhạt, nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Rất nhanh, Trần Cung xuất hiện ở chỗ lúc trước của Tiêu Trần và Trương Đại Pháo.
Vài bán Vô Chỉ Cảnh đuổi bắt Trương Đại Pháo, lúc này cũng chạy tới nơi này.
"Đại nhân." Thấy Trần Cung, người cầm đầu trực tiếp một gối quỳ xuống.
"Không nghĩ tới lại có pháp bảo không gian." Trần Cung cười âm hiểu.
"Việc này các ngươi không cần phải để ý đến, tạp gia đi bắt bọn họ trở lại." Thân ảnh của Trần Cung vặn vẹo nhanh chóng biến mất.
Mọi người lúc này mới thở ra một hơi thật dài, dáng vẻ sống sót sau tai nạn.
Cách Vô Song thành tám nghìn dặm xa về phía nam, là dãy núi Thiên Đãng mênh mông vô bờ.
Toàn bộ nơi này là chỗ nguy hiểm nhất của Thương Minh đại lục, độ nguy hiểm thậm chí vượt xa rừng rậm Tuyết Vực của Yêu tộc.
Nơi đây yêu thú xuất hiện vô cùng thường xuyên, người tu hành căn bản không dám đi vào, thậm chí có lời đồn rằng, trung tâm dãy núi Thiên Đãng có yêu thú Vô Chỉ Cảnh.
Lúc này, hai bóng dáng nặng nề rơi trên một ngọn núi lớn, đá vụn văng lên vô số.
"Phụt." Trương Đại Pháo phun ra một búng máu, cả người khí tức hỗn loạn, sắc mặt xấu xí cực độ.
"Anh, anh ổn chứ?" Tiêu Trần suýt thì khóc lên, người này hoàn toàn chính là một gà mờ.
Xem ra luyện khí sư ngoại trừ luyện khí, cái khác cũng không quá quan tâm lắm.
"Thứ này tôi dùng có chút miễn cưỡng, quá tiêu hao chân nguyên và tinh thần." Trương Đại Pháo lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Tiêu Trần đưa Lưu Tô Minh Nguyệt vẫn còn ngủ say khò khò ra.
Cô nhóc tức giận thức dậy, trực tiếp cắn một cái ở trên tay Tiêu Trần.
"Ôi uy, tiểu tổ tông của tôi, đừng cắn, chuyện sinh tử đấy."
"À, à..." Lưu Tô Minh Nguyệt sợ sệt buông lỏng miệng ra.
Sau khi chữa cho tốt cho Trương Đại Pháo, Tiêu Trần cũng không dám lại để cho Trương Đại Pháo vận dụng pháp bảo.
Lưu Tô Minh Nguyệt chỉ có thể chữa tốt những chỗ tổn thương, lại không tu bổ được tinh khí thần bị mất đi.
Nếu như lại dùng cái bàn rách kia, đoán chừng sẽ ngỏm củ tỏi.

Bình Luận

0 Thảo luận