Bất Bại Kim Thân, đây chính là đại thần thông chỉ có ở Vô Chỉ Cảnh mới tu tập được.
Bất Bại Kim Thân lại lấy Kim Thân tám trượng của Phật gia mạnh mẽ nhất, sau khi đại thành, được xưng là vạn pháp bất xâm.
Khiến Tiêu Trần thấy không thể tin được là, Bất Bại Kim Thân so với thân thể võ thần, thế mà lại chỉ là cơ sở của võ giả mà thôi.
Lẽ nào trước kia võ giả khủng bố như vậy sao?
Dường như biết được suy nghĩ của Tiêu Trần, thiếu niên cười lắc đầu: "Thân thể võ thần rất khó luyện thành, người bình thường trên cơ bản là thập tử vô sinh."
Tiêu Trần gật đầu, sửa lại không giữ quy tắc như vậy, nếu như người bình thường đều có thể luyện thành thân thể võ thần, chỉ sợ võ giả sớm đã nhất thống vạn giới rồi.
Thiếu niên đi tới bên cạnh, đè xuống một khối gạch xanh trên tường.
"Ầm ầm!"
Cả phòng bắt đầu không ngừng run rẩy, bốn mặt tường chậm rãi nâng lên.
Phía sau mặt tường nâng lên, lộ ra ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, ý lạnh tuôn ra từng luồng.
Sau khi bốn mặt tường dâng lên hết, Tiêu Trần nhìn thứ xuất hiện ở trước mắt mà có chút giật mình.
Sau bốn mặt tường nâng lên, là đám ô vuông nho nhỏ, trong mỗi cái ô vuông đều bày một cái hộp ngọc.
Mà ánh sáng xanh lục và ý lạnh đều là hộp ngọc vọng lại.
Thiếu niên có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Võ giả chỉ dựa vào bản thân, không thể dùng mấy thứ như pháp khí, để chứa đựng đồ vật chỉ có thể dựa vào mấy hộp hàn ngọc này."
Tiêu Trần gật đầu, trước đây Võ Vô Địch chính là như vậy, thứ gì cũng không dùng được, phải dựa vào một đôi nắm tay giành chính quyền.
Thiếu niên vui vẻ cầm một hộp ngọc, lấy ra đồ vật bên trong, đó là một giọt nước mưa màu lam bị lá mỏng bao lấy.
"Đây là nước mắt khuynh thành, ở thời đại này của các cậu hẳn là không tìm được, thứ này có thể bảo vệ cho từng bộ phận của thân thể cậu, không biến mất trên thế giới này."
Thiếu niên có chút đắc ý bóp nát tầng lá mỏng, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, giọt lệ xanh nhạt, nhảy vào trong cơ thể Tiêu Trần.
Tiêu Trần chỉ cảm thấy cả người thư thái, toàn bộ thân hình đều bị thứ gì bọc lại.
Thiếu niên lôi kéo Tiêu Trần, đi tới cạnh thùng gỗ: "Đi vào trước."
Tiêu Trần nghe theo, nhảy vào trong thùng gỗ.
Thiếu niên xoay người lại lấy ra hai cái hộp ngọc: "Cậu cởi cả quần lót luôn đi!"
"A?" Tiêu Trần đưa tay ôm ngực, "Anh muốn làm gì thế hả?"
"Không cởi cũng không có vấn đề gì, dù sao lát nữa cũng sẽ không có thôi." Thiếu niên mở hộp ngọc ra, đi tới cạnh thùng gỗ.
Trong hộp ngọc chứa một ít chất lỏng màu đen, nồng nặc giống như là bột nhão.
"Đây là nước vô định, có thể xử lý sạch sẽ toàn bộ máu thịt trên cơ thể cậu."
"Hà! Xử lý sạch sẽ là có ý gì?" Trong lòng Tiêu Trần có dự cảm xấu.
"Được rồi! Cứ cảm thụ trước đi, chuẩn bị tâm lý kỹ càng." Thiếu niên cũng không dài dòng, dùng ngón tay dính ít nước vô định, bôi lên trên vai Tiêu Trần.
Một cảm giác đau đớn kịch liệt, từ trên vai truyền đến.
Tiêu Trần quay đầu nhìn lại, bờ vai được bôi nước vô định, máu thịt trên ấy thế mà lại biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một cái động to bằng nắm đấm trẻ con, bạch cốt trơn bóng như ngọc bại lộ trong không khí.
Tiêu Trần đã thử độ cứng của bản thân rồi, thứ đó chỉ có một chút, mà lại có thể ăn mòn ra một cái hố lớn như vậy, thực sự kinh khủng.
Rất nhanh máu tươi tràn đầy cái động trên bả vai, cảm giác đau đớn ấy lúc này muốn nổ tung lên.
Tiêu Trần đau đến mặt có chút biến hình, nhếch mép một cái, mạnh mẽ nhịn xuống.
Lại nhìn thiếu niên, khuôn mặt ửng hồng, miệng hé mở, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tiêu Trần đầu đầy mồ hôi.
Tiếng thở dốc nặng nề, không ngừng quanh quẩn trong căn phòng trống trải.
"Định mệnh, định mệnh, con hàng này lại phát bệnh." Trong lòng Tiêu Trần chạy qua hàng ngàn chữ định mệnh, con hàng này rốt cuộc thức tỉnh cái thể chất kỳ quái gì vậy trời!
"A!" Thiếu niên đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lau khóe miệng, có chút ngượng ngập nói: "Xấu hổ quá, tự dưng thất thần."
"Anh như vậy mà là kêu thất thần à, chảy nước miếng thất thần, ông đây cũng là lần đầu tiên gặp." Tiêu Trần nhịn không được hét lên.
"Chuyện đó chuyện đó khà khà..." Thiếu niên ngượng ngùng gãi đầu.
"Phù quên đi." Tiêu Trần thở dài ra một hơi, tâm con hàng này biến thái, lười so đo với hắn ta.
"Có thể chịu được sao, nếu như không được, tôi lại nghĩ cách khác." Thiếu niên có chút bận tâm hỏi.
Tiêu Trần gật đầu, "Không có việc gì, chỉ cần không chết là được."
"Sẽ không đâu, nước mắt khuynh thành, cộng thâm thùng gỗ được chế tạo từ gỗ bất tử, sẽ bảo vệ linh thức cậu bất diệt." Thiếu niên giải thích, lại mở ra một cái hộp ngọc khác, bên trong lại là một cây cỏ nhỏ màu đỏ.
Cỏ nhỏ nhẹ nhàng lắc lư, phát ra ánh đỏ nhàn nhạt, nhìn qua rất là đáng yêu.
Nhưng Tiêu Trần lại cảm nhận được một luồng sức mạnh không gì sánh được từ trên cỏ nhỏ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận