Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 381: Một chiến thần đầy cơ bắp

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:44
Một hư ảnh giống hệt Hình Thiên ở trước mặt như đúc xuất hiện sau lưng Tiêu Trần, thậm chí thể tích còn lớn hơn Hình Thiên chân chính trước mắt một vòng nữa.
Tiêu Trần cười nói: "Phải nói là giữa ông và tôi cũng có chút nhân quả, chiêu này của tôi được sáng lập từ chính truyền thuyết của ông đấy."
Hình Thiên vươn tay, muốn đụng vào hư ảnh đó.
Tiêu Trần giơ tay, hư ảnh phía sau cũng giơ tay lên theo, chặn Hình Thiên lại.
"Sao nào, cái này khá lớn đấy chứ?"
Hình Thiên thu tay về hỏi: "Vì sao cậu lại muốn đi xem những tên thần đó?"
Tiêu Trần nhức đầu, dù gì hắn cũng không thể nói mình rảnh rỗi đến mức trứng phát đau, đi tìm chút niềm vui phải không?
Tiêu Trần thuận miệng bịa chuyện: "Tôi có mối thù không đội trời chung với đám thần kia, tôi muốn đi báo thù."
"Được!" Hình Thiên đồng ý một tiếng.
Biểu cảm Tiêu Trần hoang mang, như vậy cũng được à? Đầu óc tên này toàn cơ bắp hả? Không đúng, tên này không có đầu óc!
Bàn chân lớn của Hình Thiên lại bắt đầu bước về trước.
Tiêu Trần thoải mái ngồi trên vai của Hình Thiên, hỏi: "Chúng ta phải đi đâu?"
Hình Thiên chỉ về một phía xa của bầu trời: "Núi của chúng thần, núi Côn Luân."
Suýt nữa Tiêu Trần đã phun một ngụm lão huyết ra ngoài.
Ở đây là tỉnh x, núi Côn Luân ở tỉnh q, mẹ nó tên này lầm luôn cả phương hướng rồi à?
"Người khổng lồ, có phải ông bị lạc đường rồi không?" Tiêu Trần đảo đôi mắt, hỏi.
Hình Thiên nói mà có phần hơi xấu hổ: "Ta ngủ say lâu quá, đã quên mất vị trí cụ thể từ lâu rồi, chỉ mơ hồ nhớ lại, nói chung hướng đi là ở chỗ này."
Tiêu Trần chỉ về một hướng ở bên cạnh: "Đi, đi, đi, đi bên này này, lão tử dẫn ông tới núi Côn Luân."
Hình Thiên thật sự nghe theo lời của Tiêu Trần, đổi hướng đi, sải bàn chân lớn ra chạy nhanh về hướng mà Tiêu Trần chỉ.
Tiêu Trần vỗ trán một cái. Đầu óc tên này hồn nhiên như vậy đấy à? Hẳn là ông ta mà bị lừa bán thì ông ta còn giúp người khác kiếm tiền nữa đấy!
"Này, này, người khổng lồ, tránh Hỏa Diệm Sơn ra, đừng giẫm nát nó!"
"Ừ."
"Này, này, người khổng lồ, ông đi đường vòng làm gì vậy?"
"Ta sợ sẽ dọa người khác."
"Người khổng lồ, không phải trong sách nói đầu của ông bị Thiên Đế chôn ở núi Thường Dương à? Sao ông không đi thu hồi lại?"
"Không có, tôi đã đi xem qua rồi."
"Được rồi, vì sao lúc đó ông lại gây gổ với Thiên Đế vậy? Thật sự là vì cạnh tranh vị thế sao?"
"A, không phải, chỉ là ta thấy tên mõ già đó không vừa mắt, cả ngày toàn nói lời nhân nghĩa, đạo lý thôi."
Cả người Tiêu Trần run lên, thế này mới là dũng mãnh này!
Thấy người ta không vừa mắt là đánh với người ta, phải biết người ông ta thấy ngứa mắt là Thiên Đế, là lão đại của chúng thần trong truyền thuyết đấy!
Hai người trò chuyện câu được câu không, Hình Thiên có người để nói chuyện phiếm cũng hài lòng không ít.
...
Trong văn hóa Hoa Hạ, núi Côn Luân được xưng là 'Vạn sơn chi tổ' (ông tổ của các ngọn núi), cũng là 'Vạn thần chi hương' (quê hương của các vị thần), còn được gọi là 'Long mạch chi tổ'.
Dù sao cũng là một đống danh xưng cực kỳ nổi tiếng.
Nếu nói về thần thoại, truyền thuyết Hoa Hạ, bất kể thế nào cũng không bỏ qua được núi Côn Luân.
Ví dụ như mười thần khí của thời hồng hoang, một nửa là xuất phát từ Côn Luân, rồi như trong thời kỳ Phong thần, Côn Ngô, Lục Áp, Tây Vương Mẫu núi Côn Luân, những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy này đều khởi nguồn từ núi Côn Luân.
Nói chung núi Côn Luân được xem là khởi nguyên của thần thoại Hoa Hạ.
...
Tên Hình Thiên này chạy thật nhanh, bàn chân lớn xoay tròn rồi chạy, sáng sớm ngày hôm sau họ đã tới được núi Côn Luân. Họ leo lên đỉnh núi, bên trên này có tầng tầng lớp lớp những sương mù màu trắng.
"Linh khí thật là khủng khiếp!"
Tiêu Trần phát hiện độ đậm đặc của linh khí này vô cùng khủng bố, thậm chí còn có biểu hiện thực thể hóa. Sương trắng này chính là minh chứng tốt nhất.
Chưa kể điều kinh khủng nhất là trong không khí ở trước người còn có một lượng lớn linh khí lao ra. Những linh khí lao ra này nhanh chóng bay về phương xa.
Ở bên trong không gian vô tận, Tiêu Trần cảm nhận được một làn sóng kỳ lạ.
Tiêu Trần vươn tay, một tử khí quanh quẩn ở đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào trong không khí trống rỗng, một gợn sóng chậm rãi tản ra trên không trung.
Xuất hiện từ từ cùng với gợn sóng là từng văn tự màu vàng, những văn tự lấp đầy khoảng không ở trước mặt.
Tiêu Trần nhướng mày: "Thiên Đế Ý Chí."
Ở đây cũng có Thiên Đế Ý Chí, rất giống với tình cảnh lúc địa ngục mở ra.
Lẽ nào phía sau những văn tự này ẩn giấu một phương thiên địa khác, hoặc có lẽ phía sau những văn tự này chính là Nơi Không Thể Biết mà Ngưu Thông Thiên đã nói tới?
Nếu quả thật là như vậy thì linh khí phía sau những văn tự này cũng không ngừng chuyển vận vào bên trong thiên địa này, hệt như có một cỗ máy hút gió thật lớn không ngừng kéo linh khí của bên kia về phía bên này.

Bình Luận

0 Thảo luận