"Phụt"
Với một âm thanh trầm đục, đầu của một nữ tử đột nhiên bay lên trời.
Và âm thanh đó là tiếng máu phun ra.
Máu đỏ tươi loang trên mặt băng óng ánh, tựa như hoa mai nở giữa trời đông lạnh giá, xinh đẹp lạ thường.
"Khi nào?" Vẻ mặt của mọi người cực kỳ thay đổi.
"Cô ta vừa dùng tay quạt gió." Một thanh trường kiếm bằng băng óng ánh xuất hiện trên tay nữ tử dẫn đầu.
Khua tay mang theo một vòng tròn nước chảy lóng lánh, vòng tròn nước bảo vệ mọi người.
"Cái đồ yêu ma...!" Một nữ tử chưa kịp nói hết lời, đầu đã bay ra ngoài.
Hàn Tử Kỳ vô tội dang hai tay ra, dáng vẻ đáng yêu đó thật khó có thể tưởng tượng được, chỉ cần cô nhấc tay lên liền cắt đứt đầu của hai người.
"Tuyết Quốc tôi đã ban lệnh cấm, các cô cho rằng đây là trò con nít đấy à?" Hàn Tử Kỳ che miệng cười duyên.
"Bùm!"
Một lưỡi dao gió đột nhiên xuyên qua vòng tròn nước, cắt đứt đầu của một người khác.
Máu nóng bắn tung tóe khắp những nữ tử xung quanh.
Cái chết thương tâm nối tiếp nhau của đồng môn đã khiến những người còn lại mất đi lý trí.
"Yêu ma, tao liều mạng với mày." Mấy nữ tử lao ra khỏi vòng nước, nhưng kết quả là chỉ có thêm vài thi thể trên mặt đất mà thôi.
"Tiểu sư muội, đi đi, nhanh trở về báo cáo tình huống ở đây cho các trưởng lão."
Đột nhiên, nữ tử dẫn đầu dùng lòng bàn tay vỗ vào lưng nữ tử bên cạnh, trong khi cô ta dẫn những người còn lại lao về phía Hàn Tử Kỳ.
"Không biết tự lượng sức mình." Hàn Tử Kỳ nhàm chán thưởng thức móng tay của mình.
Đột nhiên gió bão nổi lên, tiếng thét vang trời.
Những ngọn gió khủng bố lần lượt xuyên qua thân thể mọi người, tiểu sư muội bị đánh bay cũng không thể thoát khỏi.
Sau đợt gió bão vừa rồi, trên sân chỉ còn lại hai người, Hàn Tử Kỳ và nữ tử dẫn đầu.
Toàn thân nữ tử dẫn đầu đều là vết thương, máu ướt đẫm quần áo.
Cô ta dùng kiếm băng chống đỡ cơ thể đang lung lay sắp đổ của mình, bi thương nhìn những thi thể xung quanh mình.
Đám sư muội sớm chiều ở chung nháy mắt đều đã hương tiêu ngọc vẫn.
Đôi khi thế giới của người tu hành còn tàn nhẫn hơn thế tục rất nhiều, sinh tử vô thường.
Nữ tử ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Hàn Tử Kỳ.
"y yo, cô đừng nhìn nô gia bằng ánh mắt như vậy, nô gia sợ lắm!"
Hàn Tử Kỳ lắc lắc thân hình như rắn nước đi tới, đưa tay chạm vào khuôn mặt bê bết máu của nữ tử.
"Chà, thật sự rất ngọt." Hàn Tử Kỳ liếm liếm vết máu trên tay, đôi mắt đầy sao nhỏ.
"Kỳ thật, chuyện này không thể trách tôi đâu. Lệnh cấm được ban xuống mấy ngày rồi. Hôm nay tôi mới tới đây tuần tra, cũng để cho các cô có thời gian đi đón người ra ngoài. Kết quả, các cô hôm nay mới tới, chỉ có thể nói là hiệu suất xử lý mọi việc của Thiên Cung các cô quá thấp mà thôi."
Hàn Tử Kỳ nói, móng tay nhuộm đỏ tươi, vươn về phía cổ của nữ tử.
Nữ tử nhận mệnh thở ra một hơi, nhắm hai mắt lại.
Lúc này chỉ còn lại một tiếng kêu kinh thiên động địa thảm thiết truyền đến từ trên bầu trời.
"A a a a "
Hàn Tử Kỳ bị lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên.
Một bóng người nho nhỏ ngã thẳng xuống từ trên bầu trời, phát ra tiếng kêu thảm thiết thấu trời.
Toàn thân bóng người này cháy hỏa diễm kịch liệt giống như sao băng rơi xuống, tốc độ cực nhanh, chớp mắt là tới.
Kinh khủng là, nơi mà cái bóng người này đáp xuống đúng lúc là nơi Hàn Tử Kỳ đang đứng.
Mặc dù Hàn Tử Kỳ là Vô Chỉ Cảnh, cũng bị tình huống đột nhiên tới dọa càng hoảng sợ, thời điểm kịp phản ứng lại, một cái mông rất lớn đã ngồi xuống mặt cô.
"Rầm!"
Trong nháy mắt, ánh lửa ngút trời, sóng xung kích kinh khủng nhanh chóng dập dờn lan ra.
Cô gái đáng thương bị thương cả người trực tiếp bị hất ra ngoài, toàn bộ cây lớn mười dặm xung quanh bị nhổ tận gốc, không một thứ nào may mắn tránh khỏi.
"Khụ, khụ." Trong hố trời truyền đến tiếng ho khan kịch liệt.
Tiếp đó một tiếng giận dữ vang lên, "Đại ma đầu, con mẹ nó cậu có bệnh đúng không, trực tiếp ném từ trên đó xuống để lão tử không còn mạng nữa à? Bà nội cậu sớm muộn tôi cũng đánh bể đầu chó cậu."
Người này không phải ai khác, chính là bạn học Tiêu Trần.
Tiêu Trần ma tính ghét bỏ tiễn Tiêu Trần xuống, ngại quá hao tổn mất thì giờ, trực tiếp bắt hắn rồi ném xuống từ trong hư không.
Nếu không phải thân thể Tiêu Trần khỏe mạnh, chắc là hắn đã lĩnh cơm hết vai rồi.
Hơn nữa không tìm đường chết thì không chết, đúng lúc Tiêu Trần nện trúng trên người Hàn Tử Kỳ.
Vận khí này, nếu không đi mua hai tấm vé số thì cũng có lỗi với chính mình.
"Khụ khụ."
Lại một trận ho khan kịch liệt từ phía cái mông Tiêu Trần truyền đến.
Tiếp đó một giọng nói õng ẹo truyền đến: "Anh, anh, có thể đứng lên trước hẵng mắng nữa hay không."
Tiêu Trần lại càng hoảng sợ, bởi vì sau khi rơi xuống thì mặt hướng lên trên, Tiêu Trần cũng không thấy Hàn Tử Kỳ phía dưới.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận