Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1829: Lời nói kinh thế hãi tục

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Có thể đi cùng tôi không?" Trần Thiếu Kiệt lấy dũng khí hỏi.
"Không thể." Tiêu Trần thần tính rất dứt khoát cự tuyệt, sau đó vui vẻ kéo cánh tay của Tiêu Trần nhân tính, "Tôi phải đi dạo phố với em trai tôi."
Trần Thiếu Kiệt có chút khóc không ra nước mắt, đến cuối cùng cũng không có được mỹ nhân lau mắt mà nhìn, chỉ có thể ôm quyền rời khỏi, "Tiêu cô nương bảo trọng."
Trần Thiếu Kiệt vừa đi, Tiêu Trần thần tính đã ôm cánh tay của Tiêu Trần nhân tính điên cuồng lắc lư, "Em trai, em trai, chúng ta đi dạo phố đi được không, được không."
Bộ ngực hùng vĩ kia không ngừng đè lên cánh tay của Tiêu Trần nhân tính, máu mũi của hắn lại suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
"Đi dạo cái bà nội cậu á." Tiêu Trần nhân tính rút về cánh tay của mình, "Tôi còn có việc, tự cậu đi chơi đi."
"Phi, quỷ hẹp hòi." Tiêu Trần thần tính làm một mặt quỷ, lôi kéo Cẩu Đản và Độc Cô Tuyết ra cửa đi dạo phố.
Cẩu Đản đáng thương cẩn thận mỗi bước đi, cô muốn ở cùng với Tiêu Trần nhân tính, thế nhưng Tiêu Trần thần tính mạnh mẽ lôi kéo, cô căn bản không phản kháng được.
"Đi thôi, đi thôi!" Tiêu Trần nhân tính vui vẻ vẫy tay.
Chờ người đi hết, Tiêu Trần nhân tính một cước đá bay thi thể không đầu của Chương Thu Phong ra ngoài: "Lại chướng mắt lại chán ghét."
Tiêu Trần nhân tính chê dơ chà giày, sau đó điểm ngón tay một cái.
Thi thể không đầu của Chương Thu Phong nổ ra trên không trung, hóa thành một chút ánh huỳnh quang tiêu tán trên không trung.
"Dù gì cũng là một ngụy Đế, đi phụng dưỡng thiên địa đi."
Một ngụy Đế chết đi, phụng dưỡng một thế giới nhỏ như Địa Cầu, vậy giống như là người thường ăn tiên đan, bổ cực kỳ.
Toàn bộ linh khí trong trời đất, trong nháy mắt này đều nồng nặc thêm vài phần, quan trọng nhất là khí vận của ngụy Đế, cũng dung nhập vào trong trời đất, ngày Địa Cầu sinh ra ngụy Đế, chỉ sợ sẽ không quá xa.
Không bao lâu sao, Từ Kiến Quân dẫn theo Bạch Chỉ hấp tấp chạy về.
"Treo trên cao ốc chọc trời rồi, tòa nào cao nhất ấy." Từ Kiến Quân vui vẻ xoa tay.
Tiêu Trần nhân tính gật đầu: "Hiện tại người tu hành Hoa Hạ chúng ta là do ai đang quản lý?"
"Thanh Y đó, bây giờ Nhân tộc chúng ta chỉ có mình anh ta là Vô Chỉ Cảnh." Từ Kiến Quân có chút bất đắc dĩ trả lời.
"Anh ta ở đâu?"
"Đây này!" Tiêu Trần nhân tính mới vừa hỏi xong, một trung nho sĩ người mặc áo xanh đi vào từ cửa.
"Ơ, bảo dưỡng không rồi nhỉ, tìm không ít tiểu cô nương đúng không!" Tiêu Trần nhân tính vui vẻ phất phất tay.
Thanh Y có chút bất đắc dĩ, miệng của người này sao vẫn thiếu đánh quá vậy.
Thanh Y nhìn chằm chằm Tiêu Trần nhân tính nhìn một hồi, nhíu mày: "Cậu đã khỏe hẳn chưa thế, không nhìn ra được."
"Cho anh nhìn ra được thì tôi còn lăn lộn cái rắm ấy." Tiêu Trần nhân tính lấy một cái ghế đặt vào trước mặt Thanh Y, "Ngồi đi."
Thanh Y hào phóng ngồi xuống, mở miệng hỏi: "Có phải là có chuyện gì cần phân phó hay không?"
Tiêu Trần nhân tính gật đầu: "Sâu khi xây xong đội buôn, anh phải vững vàng nắm chặt nó vào trong tay mình."
"Chuyện lớn như vậy, cậu yên tâm giao nó cho tôi sao?" Thanh Y nửa đùa nửa thật hỏi.
Tiêu Trần nhân tính lắc đầu: "Mấy cái khác thì tôi không giỏi, nhưng nhìn người vẫn rất chuẩn."
Thanh Y nghiêm túc gật đầu: "Nhất định không phụ ủy thác."
"Thế nhưng." Thanh Y đổi giọng: "Tôi có đánh giá sơ qua về lợi nhuận của đội buôn, sợ rằng nó sẽ lớn đến đáng sợ, bây giờ thì còn được, chờ sau này bị đám người nước ngoài kia đã biết, nhất định sẽ làm ầm ĩ lên cho coi."
Tiêu Trần nhân tính gật đầu: "Đây chính là mục đích tôi gọi anh tới đây, từ giờ trở đi quét sạch tu sĩ nước ngoài, Địa Cầu chỉ cần một nhà Hoa Hạ là đủ rồi."
Vừa mới dứt lời, Thanh Y, Từ Kiến Quân và Bạch Chỉ kinh hãi đến suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Loại lời này mà cũng dám nói ra, không hổ là Tiêu Trần nhân tính.
Nghe nói Tiêu Trần nhân tính muốn loại bỏ hết tất cả các tu sĩ ngoại trừ Hoa Hạ, mặt Thanh Y lộ ra vẻ khó xử.
"Chuyện này chỉ sợ có chút không ổn. Tất cả các tu sĩ nước ngoài lớn nhỏ cộng lại có lẽ hơn trăm nghìn người. Loại bỏ hết tất cả thực sự là trái với lẽ làm người."
Từ Kiến Quân ở bên cạnh cũng gật đầu theo: "Không phải những người nước ngoài kia đều là bất tài đâu, có mấy kẻ hung ác khó giải quyết lắm."
Thấy Tiêu Trần không nói lời nào, Thanh Y tiếp tục nói: "Bây giờ không khí tu hành đang rất tốt, có rất nhiều ý kiến hòa hợp cũng như bất đồng. Chúng ta đột ngột làm như thế, không chỉ riêng ở nước ngoài, chỉ sợ ngay cả trong nước cũng không thể vượt qua cửa ải này được."
Tiêu Trần nhân tính lắc đầu: "Tôi không cần hòa hợp cũng như bất đồng gì cả, cũng không cần thiên hạ hòa hợp. Điều tôi muốn chính là không mặc cả, tôi muốn lời nói của anh chính là thánh chỉ, tôi muốn tạo ra là quyền lực tuyệt đối."

Bình Luận

0 Thảo luận