"Coi như là người nhà lão hữu." Tiêu Trần cười nói tiếp: "Thật ra, tôi có thể mạnh mẽ đem đứa nhỏ mang đi. Nếu như sợ phiền phức, giết hết các ngươi còn dễ dàng hơn nhiều."
"Cậu có thể thử xem." Đôi mắt xinh đẹp của Độc Cô Vô Song hơi nheo lại, khí cơ trên người bắt đầu khởi động.
Những người còn lại trong Độc Cô gia cũng lạnh lùng nhìn Tiêu Trần.
Nhất thời không khí bỗng trở nên khẩn trương tới cực điểm.
"Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, cứ từ từ nói." Từ Kiến Quân khó chịu như ăn phải sh* t.
Anh ta đã cam đoan rồi, bây giờ Tiêu Trần đột nhiên muốn mang đứa bé đi, quả thực là một cái tát vào mặt.
"Haizzz, mụ nội nó." Tiêu Trần nhìn Độc Cô Tuyết bất đắc dĩ thở dài.
Còn Độc Cô Tuyết mở to mắt, ngây thơ nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần nói thẳng với Xích Tuyết: "Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?"
Xích Tuyết nhìn chồng, rồi nhìn lão tổ và gia chủ.
"Không thương lượng gì cả. Muốn mang đi người của Độc Cô gia ta, đây là chuyện không thể." Độc Cô Vô Song lạnh lùng nói.
"Nếu cô nói thêm lời nào nữa, tôi sẽ đánh chết cô." Tiêu Trần nhìn Độc Cô Vô Song, đột nhiên duỗi tay ra chỉ thẳng vào cô ta.
Một luồng sát khí ngập trời trào ra, hướng thẳng đến Độc Cô Vô Song.
Độc Cô Vô Song sắc mặt kịch biến, trong lòng bỗng toát ra hơi lạnh, Trương chân nhân ở bên cạnh, kéo cô ta, nhẹ nhàng lắc đầu.
Từ Kiến Quân gấp gáp, đây là tiết tấu muốn diệt môn đó!
Cho dù Tiêu Trần tàn sát Độc Cô gia, anh ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Từ Kiến Quân ngăn ở giữa nói với Độc Cô Thiên: "Nói chuyện tí đi, nói chuyện tí đi."
Độc Cô Thiên là một người có đầu óc, nhìn Từ Kiến Quân không ngừng nháy mắt với mình, biết chắc có vấn đề.
"Được." Độc Cô Thiên gật đầu: "Lối này, mời."
Độc Cô Vô Song cau mày, muốn đi theo.
Nhưng lại bị Tiêu Trần trừng mắt trở về.
Không biết vì sao, khi Độc Cô Vô Song nhìn thấy ánh mắt của người này, lại có bản năng sợ hãi.
"Anh cũng qua đây." Tiêu Trần gọi Từ Kiến Quân đi cùng mình.
Mấy người ngồi ở trong một phòng, Xích Tuyết thử ôm Độc Cô Tuyết vài lần.
Nhưng ngay khi Độc Cô Tuyết vừa rời tay Tiêu Trần, lại khóc lớn không ngớt.
Điều này khiến một người mẹ như Xích Tuyết đau tận tâm can.
"Tôi tên là Tiêu Trần." Tiêu Trần cuối cùng quyết định dùng thân phận của mình để dọa một phen.
Từ Kiến Quân nghe xong tinh thần tỉnh táo: "Có chuyện muốn nói."
Khi Độc Cô Thiên nghe thấy cái tên này, anh ta sững sờ một lúc, nhất thời không kịp phản ứng.
"Cái gì Tiêu Trần?"
Từ Kiến Quân tức giận đến mức suýt chút nữa chửi mẹ nó: "Tiêu Trần, Tiêu Trần đó."
Độc Cô Thiên nhìn Từ Kiến Quân đang nổi trận lôi đình, cuối cùng cũng có phản ứng.
Là người phụ trách của Chu Võng, anh ta đương nhiên rất rõ những sự tích của Tiêu Trần, có thể nói nếu không có Tiêu Trần, chỉ sợ bây giờ mọi người đều đến chỗ Diêm Vương chơi mạt chược cả rồi.
"Ngài... Ngài không phải chết trận rồi sao?" Độc Cô Thiên lắp bắp.
"Mọi người không oán không thù, anh đừng có trù tôi chớ!" Tiêu Trần liếc mắt.
Độc Cô Thiên lúng túng cười, mạch não của tên này thật đúng như lời Từ Kiến Quân nói, có chút khác người.
Tiêu Trần nhìn Xích Tuyết nói: "Khi đứa bé đầu thai, cô ấy không uống canh Mạnh Bà, cho nên vẫn nhớ những chuyện kiếp trước của mình."
"Đó là lý do tại sao cô ấy kháng cự các người nhiều đến thế."
"Nhưng... nhưng con bé là một khối thịt rơi ra từ trên người tôi, bất kể thế nào, con bé cũng là con tôi!" Xích Tuyết bi thương nhìn Độc Cô Tuyết.
Tiêu Trần gật đầu: "Đây là một sự thật không thể nghi ngờ."
"Nhưng cô không biết kiếp trước cô ấy là người như thế nào. Cô ấy là một người rất cứng đầu, toàn thân cơ bắp, những gì cô ấy nhận định sẽ không bao giờ thay đổi."
"Ngay cả khi tôi để cô ấy ở lại bên cạnh cô, cô ấy có thể sẽ tuyệt thực, hoặc sẽ khóc cho đến chết, cho dù các người làm gì đi nữa cũng không thể nuôi được cô ấy đâu."
Xích Tuyết tinh thần chán nản, tại sao cô không thể nuôi được con mình chứ?
Tiêu Trần có chút không đành lòng, nhưng vẫn phải nói ra.
"Tôi sẽ nuôi đứa bé lớn lên. Cô ấy là người của Độc Cô gia. Sự thật này sẽ không thay đổi. Hơn nữa, tôi sống ở thành phố Minh Hải, trong thời gian ngắn tôi sẽ không rời đi."
"Tôi sẽ mang đứa bé đi, khi cô ấy lớn lên một chút, tôi sẽ cho cô ấy mỗi tháng trở về ở vài ngày."
"Đương nhiên, nếu không ngại phiền phức, cô cũng có thể dời đến chân Thánh sơn sống cùng tôi."
"Ngoài ra, như là bồi thường, cô có thể đưa ra một yêu cầu, bất kỳ yêu cầu gì cũng được."
Tiêu Trần vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tiêu Trần rất ít khi hứa hẹn như vậy với người khác, bởi vì liên quan đến nhân quả là chuyện rất phiền phức.
"Chúng tôi không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng đứa bé có thể nhận chúng tôi là cha mẹ." Độc Cô Thiên cười khổ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận