Ban đầu, hắn muốn sử dụng Phong Thần châu để xé bỏ hư không và trực tiếp lưu đày gã.
Bây giờ, sức mạnh lưu đày của Phong Thần châu không thể kích phát được, vì vậy Tiêu Trần chỉ có thể nghĩ cách khác.
Tiêu Trần nhảy xuống khỏi người thanh niên, đặt cô gái trong tay mình sang một bên, ngồi xếp bằng, rồi nhìn chằm chằm vào người thanh niên với con mắt đầy người như một đứa trẻ hiếu kỳ.
"Tử khí không thể gây ra vết thương trí mạng. Nếu dùng sức mạnh của thế giới này, không có gì sai khi nói rằng gã là một kẻ bất tử."
Những con mắt đó phát ra ánh sáng đỏ khát máu, oán độc nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần duỗi tay tò mò chọt vào một con mắt, con mắt bị chọt đột nhiên phát sinh biến hóa.
Hai hàng răng rậm rạp xuất hiện phía trên con mắt và cắn phập ngón tay của Tiêu Trần.
"Rắc, rắc, rắc."
Giống như tiếng gà trống mổ vào sắt, tay của Tiêu Trần tuy không sao, nhưng những hàm răng đó đều bị gãy nát.
Tiêu Trần trợn mắt rút ngón tay ra, có chút khó khăn, thứ này không đánh chết được, phải làm sao bây giờ?
"Không thể đánh chết, không thể đánh chết." Trong miệng Tiêu Trần lẩm bẩm, đột nhiên một tia linh cảm lóe lên trong đầu, hắn nhớ lại trận đại chiến đã nhìn thấy trong di tích.
Trận chiến cuối cùng là trận chiến thần hồn, dường như nó đã khiến con mắt cực lớn kia bị thương rất nặng.
Tiêu Trần đột nhiên hiểu ra, có người muốn hắn nhìn ra ý nghĩa của trận chiến, cũng có người muốn nói cho hắn điểm yếu của những con quái vật này.
Các biện pháp thông thường không thể nào giết được những con quái vật này, chỉ có tấn công bằng thần hồn mới có hiệu quả.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, hắn đưa tay vẽ một vòng trước mặt, đầu thanh niên đang nằm sấp đột nhiên bay lên cao.
Vẫn không có máu chảy ra, những sợi tơ mỏng màu đỏ điên cuồng nhảy múa quanh miệng vết thương, trông giống như một số ký sinh trùng ghê tởm.
Tiêu Trần một chân giẫm lên đầu của gã, ngọn lửa xanh trong mắt hắn nhảy lên.
Thần hồn của Tiêu Trần rất mạnh mẽ, ở dưới khoảng sao trời này, nếu nói Tiêu Trần đứng thứ hai, thì không ai dám xưng là số một.
Thân ảnh Tiêu Trần đột nhiên bất động, một thân ảnh hư ảo bước ra khỏi bản thể của Tiêu Trần.
Ngọn lửa xanh bao phủ lấy thân ảnh hư ảo đó, nhìn thấy cảnh này, những con mắt kia hiện lên vẻ kinh hãi.
Một tiếng hét chói tai phát ra từ những con mắt đó, tiếng hét đầy sợ hãi.
Một trường đao hỏa diễm xanh lam xuất hiện trong tay thân ảnh hư ảo, đao chém xuống.
Những con mắt đó bắt đầu bành trướng kịch liệt, máu đen không ngừng tuôn ra, sau đó chúng bắt đầu nổ tung, biến thành những vũng máu đặc.
Thứ giết cả buổi không được đã bị một đao của thần hồn chém chết, có vẻ như suy đoán của Tiêu Trần đã đúng.
Khả năng phòng thủ của những con quái vật này rất hạn chế trước các cuộc tấn công của thần hồn.
Thân ảnh hư ảo quay trở lại trên người của Tiêu Trần, Tiêu Trần đứng lên, đá vào đầu người dưới chân hắn.
Tiêu Trần bắt đầu sưu hồn.
Nói chung, việc sưu hồn thực hiện khi còn sống, về cơ bản chỉ để khiến kẻ thù cảm thấy đau đớn khi linh hồn bị tra soát mà thôi.
Chỉ cần chết không quá lâu, với một số thủ đoạn mạnh mẽ, cũng có thể tiến hành sưu hồn.
Tiêu Trần lấy được thông tin về những người có liên quan đến vụ việc ở thị trấn Lạc Thạch từ chiếc đầu người mới vỗ tay hài lòng.
Hắn đang định giẫm lên cái đầu chó kia, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn đã thay đổi quyết định.
Một chút tử khí bay ra khỏi tay Tiêu Trần, nâng lấy cái đầu người kia, đi tới sau lưng Tiêu Trần.
Tiêu Trần vỗ vỗ tay và gật đầu hài lòng, sau đó nhìn cơn lốc xoáy giống như một con rồng đen khổng lồ xung quanh.
Việc điều khiển Phong Thần châu vẫn chưa thành thạo, không thể thu phát đúng cách.
Ví dụ như hiện tại Tiêu Trần không biết làm thế nào để khiến cho cơn lốc xoáy màu đen này dừng lại.
Tiêu Trần đã ngừng rót tử khí vào Phong Thần châu, nhưng cơn lốc xoáy vẫn đang thổi vô cùng vui vẻ.
"Bùm! Bùm!"
Tiêu Trần tung hai cú đấm vào hốc mắt khảm Phong Thần châu.
"Đ* t má mày dừng lại cho tao cái coi." Tiêu Trần giận dữ lẩm bẩm.
Điều khiến Tiêu Trần vô cùng ngạc nhiên chính là cơn lốc xoáy đã thực sự dừng lại.
"Hả? Trâu bò thật, điều khiển bằng giọng nói à?" Tiêu Trần vui vẻ nghĩ.
Cơn lốc xoáy đột nhiên tan biến, những thân ảnh từ bầu trời rơi xuống như những chiếc sủi cảo.
Đó chính là người tu hành trong câu lạc bộ này, nhưng lúc này, hầu như không một người tu hành nào có thể thở được.
Mọi người đều có những vết thương khủng bố trên người, có vẻ như được tạo ra bởi cơn gió lớn lúc nãy.
Đối với người thường, Tiêu Trần có thể có một số lòng trắc ẩn, nhưng đối với người tu hành, phải nói rằng Tiêu Trần rất tàn nhẫn.
Không một chút thương cảm, Tiêu Trần đã ôm cô gái trong vòng tay rời khỏi đây.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận