Lớp 1 - Thiên cấp.
Với tư cách là lớp được viện coi trọng nhất, đương nhiên là học sinh bên trong sẽ không giống với những người khác.
Thế nhưng lớp 1 - Thiên cấp của học viện tu hành thành phố Minh Hải lại hết sức quái lạ.
Bởi vì lớp có tổng cộng 40 người nhưng lại phân chia rõ ràng giống như Sở Hán phân chia ranh giới.
Hai hàng bên trái là 20 học sinh, người nào người nấy sống lưng thẳng tắp giống như những mũi giáo, ngồi nghiêm chỉnh không nói một lời, liếc sơ cũng cho người ta cảm giác đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Hai hàng bên phải là 20 học sinh ngồi ngả nghiêng biếng nhác, nói chuyện trên trời dưới đất hoặc chơi điện thoại di động.
Trong đó nổi bật nhất là một thiếu niên có dấu ấn hình tia chớp trên trán, cậu ta ba hoa khoác lác rất hăng say, bên cạnh còn có mấy người dáng vẻ rất chi mà nịnh hót vây quanh.
Rõ ràng là giọng nói như sấm rền của Tiêu Trần cũng không trấn trụ nổi đám học sinh này.
Nguyên nhân rất đơn giản, ngoại hình của Tiêu Trần mi thanh mục tú, khuôn mặt non nớt, số tuổi thậm chí còn ít hơn một số học sinh ở đây, anh nói anh là thầy giáo, ai tin chứ?
Với lại trên cổ còn treo tòng teng hai cái hộp giấy, y như tuồng chèo, anh nói anh là thầy giáo, lừa quỷ à?
Nhưng tất cả mọi người vẫn nhìn về phía Tiêu Trần, tất nhiên không phải nhìn hàng này mà là nhìn cô gái trẻ bên cạnh hắn.
Thiếu nữ này thực sự quá đẹp.
Tóc dài váy trắng, tiên khí bay bay, da trắng nõn nà, vai yếu tơ mềm, vòng eo nhỏ nhắn, mày như núi xa, mắt như thu thủy, mặt như trăng sáng, môi tự đỏ thắm.
Cả mớ tính từ đặt ở trên người cô hình như cũng không lố, đặc biệt là vẻ ngây thơ trên mặt thiếu nữ khiến người ta vừa nhìn thì đã có ý muốn bảo hộ.
Đương nhiên cũng có người không nhìn cô gái trẻ mà lại nhìn chằm chằm Tiêu Trần, vô cùng mãnh liệt. Trong đám học sinh ngồi nghiêm chỉnh, có người lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.
Một thiếu niên khuôn mặt thành thật mở miệng trước: "anh giai cao thủ."
Tiêu Trần lườm thiếu niên này một cái, chính là thủ hạ nhảy điệu mãng xà của Từ Kiến Quân, đã từng gặp ở Ma Đô lúc trước.
"Cao cái em gái cậu chứ, ông đây đã cho cậu nói chuyện chưa hả?" Tiêu Trần bật lại một câu, dắt Cẩu Đản đi tới hàng cuối cùng bên phải.
Chỗ ngồi đó đang có một thiếu niên mập mạp ngồi, cặp mắt nhỏ của tên này híp lại, nhìn chằm chằm vào Cẩu Đản.
Tiêu Trần hoàn toàn không thèm để mắt đến người này.
Tiêu Trần bụm mặt tên mập, nhấc bổng cả người đối phương lên.
Hắn quan sát toàn thân tên mập, tư chất cũng được, sức chịu đựng của gân xương da cũng khá ổn. Ở trái đất bây giờ, điều kiện như vậy cũng là lương ngọc mỹ tài hiếm có rồi.
Tiêu Trần cau mày, hình như tìm không được lý do gì để ném con hàng này ra ngoài.
Đột nhiên trong đầu Tiêu Trần thông suốt, vui vẻ nói: "Cậu quá béo, không thích hợp tu hành trong lớp của tôi."
"Vèo!"
"Choang!"
Thân hình của tên mập cứ như vậy mà đập vỡ cửa thuỷ tinh, bay thẳng ra ngoài.
Mọi người ồ lên, chỗ này chính là tầng 4 đấy? Thế mà nói ném xuống là ném xuống hả, đùa nhau chắc!
Với lại anh có thể tìm lý do nào đấy chuẩn hơn một tí có được không hả, béo quá á?
Tên mập này chính là hậu bối của đại trưởng lão nhà họ Hồng, Hồng Nhật Khánh. Không phải nhân vật đã nổi danh khắp thiên hạ à?
Hơn nữa dạo này còn rất chi là hăng hái, nghe nói cái "thị trường giao dịch Tiêu Đại Đầu" gì đó sắp mở, ánh mắt tất cả đại gia tộc đều tập chung vào đó.
Thấy hành động của Tiêu Trần, thiếu niên có dấu ấn hình tia chớp giữa trán kia hơi nhếch miệng trào phúng, sắc mặt toàn là vẻ xem kịch vui. Bởi vì lai lịch của tên mập kia không nhỏ đâu, ngay cả chính cậu ta còn không dám dây vào đâu.
Tiêu Trần dùng tay áo của mình lau qua lau lại ghế và mặt bàn cho đến khi nó bóng loáng phát sáng thì mới thoả mãn gật gật đầu.
Hắn ấn Cẩu Đản ngồi xuống rồi đặt hai hộp bánh quy trước mặt nó nói: "Cẩu Đản, ngoan ngoãn ngồi ở đây nha, ba đi giảng bài cho đám ngu xuẩn này đã."
"Phụt."
Tiếng ói máu vang lên khắp phòng học, vẻ mặt đám học sinh nghệt ra, sốc đến cạn lời.
Một mỹ nữ như vậy mà lại tên là Cẩu Đản à! Còn cái thằng tự xưng là ba của thiếu nữ kia nữa, đầu óc thực sự không có vấn đề à? Một lần mắng hết tất cả mọi người trong lớp luôn.
Cẩu Đản huơ nắm tay nhỏ, hăng hái gật đầu: "Ba ba cố lên."
"Phụt."
Lại là tiếng phun máu, gọi ba thật luôn kìa!
Tiêu Trần nhìn cái bàn học, chả có tí yên tâm nào, nói: "Đừng gặm bàn, đừng gặm bàn, đừng gặm bàn, chuyện quan trọng nói ba lần."
"Biết rồi ba." Cẩu Đản bày ra vẻ mặt con gái ngoan ngoãn.
Tiêu Trần có vẻ nghi nghi nhìn con nhãi này, tuy không mấy tin tưởng nó, nhưng vẫn phải lên lớp!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận