Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1201: Lão tử là ai

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Ở cửa học viện tu hành của thành phố Minh Hải bị chặn chật như nêm cối, hàng trăm hàng ngàn người mặc đồ tang chặn ở nơi này.
Vụ nổ tối hôm qua trực tiếp san bằng bốn con phố.
Tạo thành tử vong trên vạn người, những người này đều là này người thân bạn bè của người bị nạn.
Loại chuyện như vậy có báo nguy cũng vô dụng, cảnh sát không quản được, bọn họ chỉ có thể tới học viện tu hành quậy, hy vọng những "Tiên nhân" này cho lời giải thích.
Cẩu Đản làm hiệu trưởng, đầu tàu gương mẫu đứng ở cửa học viện dùng hết sức an ủi mọi người.
Nhưng đau đớn mất đi người thân, sao nói mấy câu là có thể xoa dịu xuống.
"Mạng của chúng tôi rẻ rung như vậy ư?"
"Mạng của chúng tôi cứ không đáng bao nhiêu tiền như vậy ư?"
"Thần tiên mấy người đánh lộn, mấy người chúng ta gặp họa theo, thói đời như thế là thế nào?"
Lúc này có người vì cảm xúc bị kích động mà rống lớn.
"Việc này chúng ta còn đang điều tra, mọi người không nên kích động." Đối mặt với đoàn người kích động, một vài thầy cô giáo bất đắc dĩ nói.
"Không phải vị đại nhân kia đã từng quy định, chuyện trên núi ở trên núi sao?"
"Vị đại nhân kia đã mất, có phải quy củ này cũng sẽ không được giữ nữa rồi hay không?"
"Đám súc sinh các người không coi mạng người ra gì."
"Việc này xảy ra ở bên cạnh học viện của các người, các người sẽ chẳng có chút trách nhiệm nào ư?"
"Luôn miệng nói muốn giữ gìn an toàn, chuyện bây giờ đã xảy ra, các người liền cư xử như thế?"
Có người càng nói càng kích động, thậm chí cầm đầu xông vào trong học viện.
Nhất thời tiếng khóc tiếng mắng hỗn hòa lại thành một.
Cẩu Đản ngăn cản ở cổng trường học, lớn tiếng nói: "Yên tâm, nhất định chuyện này sẽ cho mọi người lời công bằng."
"Công bằng cái rắm, mạng của những thần tiên như các người rất kim quý, coi như điều tra ra được thì có thể cho công bằng như thế nào?"
"Bộp!"
Không biết ai ném ra một quả trứng gà, trực tiếp ném lên đầu Cẩu Đản.
Cẩu Đản cũng không có ý tránh né, trực tiếp dùng đầu nhận trứng gà.
Trứng gà vỡ vụn dính đầy đầu.
Quả trứng gà này kéo đến cảm xúc phẫn nộ của mọi người.
Nhất thời tất cả các loại các dạng lung tung đều bị ném tới Cẩu Đản.
"Đại vương." Một đại yêu nhìn mà nổi giận, gió to màu đen đột nhiên nổi lên.
"Lui." Cẩu Đản nói một câu, lạnh lùng nhìn qua đại yêu muốn tức giận.
"Hầy!" đại yêu bất đắc dĩ thở dài: "Sao đại vương ngài đây khổ sở như thế chứ? Trông coi cái học viện này làm cái gì?"
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì học viện này là nơi Tiêu Trần từng ở lại.
Mấy năm nay Tiêu Trần mất tích, Cẩu Đản vẫn trông coi nơi đây, không hề đi ra bên ngoài vì muốn tháo gỡ nỗi khổ nhớ nhung.
Hiện tại Tiêu Trần đã trở về, nhưng Cẩu Đản lại không bỏ được mà rời khỏi học viện, bởi vì cô đã yêu học viện này, nơi này có tâm huyết của cô.
Cẩu Đản bị đập dơ bẩn đầy người, nhưng cô nhưng không có ý tránh né.
Cô đã từng hiểu rõ cảm nhận đau khổ mất đi người thân thuộc nhất.
Mọi người càng ngày càng phẫn nộ, bọn họ không có nơi trút nỗi lòng, nên giống như muốn trút hết lửa giận ở nơi đây.
Lại có nhiều thứ hơn ném tới Cẩu Đản.
"Hiệu trưởng, đi vào tránh một chút trước, chờ tâm tình bọn họ bình tĩnh thì mới quay lại nói chuyện." Có giáo viên khuyên.
Cẩu Đản lắc đầu: "Không thể trốn tránh, đây là điều ba đã dạy cho ta."
Rất nhiều rác rưởi bị ném lên người Cẩu Đản, làm cho Cẩu Đản thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
"Cút!"
Lúc này, một giọng nói giận dữ vang lên, thân hình Tiêu Trần chắn trước người Cẩu Đản.
"Ba." Thấy bóng dáng Tiêu Trần, Cẩu Đản lau nước mắt, nhẹ nhàng gọi.
Tiếng quát giận dữ của Tiêu Trần chấn động lỗ tai mọi người ong ong.
Bầu không khí lập tức yên lặng lại, chỉ có một cô bé té lăn trên đất khóc lớn.
Tiêu Trần ôm lấy cô bé nâng dậy, lạnh lùng nhìn đoàn người tâm tình kích động.
"Tôi cho các ngươi một cam kết."
"Ba ngày sau tôi sẽ cho các ngươi một đáp án, đáp án này chính là, nợ máu trả bằng máu."
Giọng nói của Tiêu Trần vang dội mạnh mẽ, nói năng khí phách.
"Mày cho mày là ai? Dựa vào cái gì mà tao phải tin tưởng mày?"
Tiêu Trần chỉ chỉ chính mình, quát: "Lão tử là ai? Lão tử tên Tiêu Trần, nhớ cho kĩ, ba ngày sau, hãy đến đây, đến cổng học viện này tìm lão tử để gặp hung thủ, lão tử không giao người ra được thì sẽ lấy chết tạ tội."
Giọng nói điếc tai này làm cho tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
"Tiêu Trần nào?" Có người phản ứng kịp, tên thế mà lại giống tên của vị đại nhân kia.
Tiêu Trần chỉ chỉ Thánh Sơn phía xa, "Lão tử chính là Tiêu Trần kia."
"Cút!"
Tiêu Trần quát lên một tiếng lớn lần nữa, kéo Cẩu Đản vào học viện.
Mọi người ngây người ở cổng học viện, không biết con người này nói thật hay giả.
Thấy đại vương đi vào trường học, vị đại yêu cũng không khách khí nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận